Đề 1:Em hãy tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ, trò chuyện với một cây xanh trong sân trường.
Đề 2: Kể lại cuộc gặp gỡ của em với nhân vật Thánh Gióng.
*Lưu ý: được chép trên mạng nhưng phải đủ 2 đề
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
đi lang thang không mục đích trong sân trường, bao mệt mỏi trong cuộc sống cứ ập đến khiến tôi lạc mất phương hướng. Bất chợt tôi dugnừ lại trước cổng trường, ngôi trường tôi đã từng học và quên lãng nó vào kí ức. Tôi đi từng bước đến một cái cây bất kì nào đó, ngồi xuống ghế đá bên cạnh, những cơn gió cứ khe khẽ thổi khiến mắt tôi ngày càng nặng xuống, ngủ thiếp đi.
- "Bạn ơi, buồn lắm sao hả bạn?"-Có tiếng nói xì xào bên tai tôi. Choàng tỉnh dậy, thì ra là bạn cây đang khẽ mỉm cười và dùng những cành cây đầy lá xoa đầu tôi. tôi ngạc nhiên mở to mắt:
-"Bạn có thể nói được sao??"
-"tại sao lại không hả bạn? hi...hi..- Cây cười khúc khích, tôi lại càng ngạc nhiên hơn.
-"Nói tôi nghe đi, tại sao bạn buồn?"-Cây vẫn trìu mến hỏi tôi. Như một đứa trẻ òa khóc, tôi kể lể với cây rằng tôi không thể làm được chuyện gì, mọi thứ cũng rối tung và ngoài tầm kiểm soát của tôi, cả những bài kiểm tra bị diểm kém nữa. Cây im lặng nghe tất cả, rồi khẽ nói với tôi như đang nói về chính cuộc đời của bản thân cây:
-" Này bạn ạ, tôi cũng đã từng có lúc như bạn, khi tôi vẫn còn là mầm xanh, bao nhhiêu nguy hiểm rình rập tôi như chim muông cứ nhăm nhe tôi, bao cô cậu học trò nghịch ngợm phá phách bứt cả thân tôi ra, rồi bác bảo vệ mới đem tôi lại xuống đất mà chăm sóc, rồi bác cũng đi, còn một mình tôi bơ vơ không ai nói chuyện. Tôi vẫn lớn, lớn lên trong tình yêu của những cô cậu học trò chăm sóc, và giờ tôi đã trưởng thành. Tôi đã ước ao rằng, tôi sẽ mãi sống trong mái trường bao nhiêu kỉ niệm xưa này, nhưng tôi biết rằng sẽ có một ngày, tôi mắt đi, sẽ không ai nhớ đến tôi nữa. Vậy nên bạn ạ, hãy vững tin lên, bạn còn trẻ, tương lai còn đón chờ bạn và bạn có được sự tự do mà tôi luôn muốn có, tôi cũng muốn chạy nhảy, cũng muốn được một lần đi học, ăn một bữa cơm, tung tăng đi chơi cùng bao bạn bè mà không được đó bạn. Hãy tự tin sải bước trên con đường của bạn, để rồi không hối hận vì những gì bạn lựa chọn."-Cây thì thào bên tai tôi, rồi xoa đầu tôi lần nữa. tôi tỉnh dậy, thì ra là một giấc mơ, nhưng sao mà tôi thấy tiếc nuối quá, vẫn còn bao nhiêu lời tôi muốn nói với bạn cây mà. Tôi đứng dậy, khẽ nhìn cái cây đang đứng im lìm bên cạnh, tôi mỉm cười và vẫy tay. Bạn ạ, tôi sẽ vững tin, và tự tin sải bước trên con đường của chính tôi.
Đề 2:
Môn học mà tôi yêu thích nhất là môn Văn vì khi học Văn, tôi được đọc nhiều câu chuyện cổ tích, truyền thuyết, truyện cười thú vị. Nhắc đến truyền thuyết, tôi lại nhớ ra một kỉ niệm vô cùng đặc biệt.
Lần ấy, tôi mải mê đọc những truyện truyền thuyết và ngủ thiếp đi từ lúc nào. Bỗng tôi thấy mình lạc dến một xứ sở rất xa lạ, xung quanh mây phủ trắng, mùi thơm của các loài hoa tỏa ra ngào ngạt. Khung cảnh rất giống thiên đình – nơi có các vị thần tiên mà tôi thường thấy trong các câu chuyện cổ. Tôi còn đang ngơ ngác thì bỗng một tráng sĩ vóc dáng cao to, vạm vỡ tiến về phía tôi. Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng thì người đó đã đứng ngay trước mặt tôi và nở một nụ cười thân thiện:
- Chào cháu bé! Cháu từ đâu đến vậy?
Thì ngắm kĩ thấy vị tráng sĩ mặc áo giáp sắt rất giống trong truyền thuyết Thánh Gióng. Tôi sung sướng hỏi:
- Ông có phải là ông Giống không ạ?
Tráng sĩ nhìn tôi, mỉm cười đáp:
- Ta đúng là Thánh Gióng đây! Sao cháu lại biết ta?
- Chúng cháu đang học về truyền thuyết Thánh Gióng đấy ông ạ! May qua, hôm nay, cháu được gặp ông ở đây. Cháu có thể hỏi ông vài điều mà cháu đang thắc mắc được không ạ?
Ông Gióng nhìn tôi mỉm cười:
- Được cháu cứ hỏi đi.
- Ông ơi, vì sao khi đánh thắng giặc Ân xong, ông không trở về quê nhà mà lại bay lên trời? Hay ông chê quê cháu nghèo, không bằng xứ thần tiên này?
- Không! Ta muốn được ở cùng họ, nhưng vì ta là con trưởng của Ngọc Hoàng nên phải trở về thiên đình sau khi đã hoàn thành sứ mệnh.
- Thế ông nhớ cha mẹ ông ở dưới kia không?
- Có chứ, cha mẹ đã từng mang nặng đẻ đau ra ta, ta rất biết ơn họ. Những ngày tháng ta chưa biết đi, chưa biết nói, họ không hề ghét bỏ ta mà vẫn yêu thương ta. Ta rất muốn có ngày nào đó trở về báo đáp ơn nghĩa của cha mẹ Cũng chính vì lẽ đó mà ta đã cố gắng đánh ta quân xâm lược để cha mẹ ta cũng nhân dân được sống trong tự do, thanh bình.
- Ồ, giờ thì cháu hiểu rồi. Ông đã báo đáp công nuôi dưỡng cha mẹ mình bằng việc đánh đuổi quân xâm lược.
- Ừ, đó là một trong những cách thể hiện lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ đấy cháu ạ!
- Khi cháu còn nhỏ thì phải học tâp thật tốt để cho cha mẹ vui lòng, đó cũng chính là tỏ lòng biết ơn cha mẹ phải không ông?
- Đúng rồi, cháu ngoan và thông minh lắm! Ông chúc cháu học thật giỏi nhé! Thôi hẹn gặp cháu vào lần khác. Ta phải đi gặp Ngọc Hoàng đây.
Trong phút chóc, ông Gióng dã biến mất sau đám mây trắng. Vừa lúc đó tôi nghe có tiếng mẹ gọi:
- Lan! Dậy vào giường ngủ đi con!
Tôi bừng tỉnh, hóa ra cuộc gặp gỡ với Ông Gióng là một giấc mơ. Nhưng giấc mơ ấy đã cho tôi biết được nhiều điều bổ ích và khiến tôi nhớ mãi.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |