LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

18/02/2021 09:28:46

Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi

Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi: "Chao ôi, có biết đâu rằng: hung hăng, hống hách láo chi tổ dem thân mà trả nợcho những cử chỉ ngu dại của mình thôi. Tôi đã phải trải cảnh như thế. Thoátnạn rồi, mà còn ân hận quá, ân hận mãi. Thế mới biết, nếu đã trót không suy tính, lỡ xảy ra những việc dại dột, dù về sau có hồi cũng không thể làm lại được".
Câu 1: Đoạn văn trên trích từ văn bản nào? Tác giả văn bản đó là ai? Nếu nội dung và nghệ thuật của văn bản đó?
Câu 2: Xác định các cụm danh từ và cụm động từ có trong đoạn trích.
Câu 3: Bài học mà nhân vật trong đoạn trích rút ra được cho bản thân là gì?
Câu 4: Viết đoạn văn 6 - 8 câu nêu cảm nhận của em về nhân vật chính trong đoạn trích trên. Trong đoạn văn có sử dụng phép so sánh, gạch chân câu có chứa phép so sánh đó?
Câu 5: Viết bài văn kể lại một lần mắc lỗi của em đối với bố (hoặc mẹ) mình.

2 trả lời
Hỏi chi tiết
379
1
0
+5đ tặng
trích trong vb bài học ddg đời đầu tiên(tên do nhà biên soạn sách đặt) trích trong tác phẩm dế mèn phiểu lưu kí củ tô hoài
bài học rút ra: sống ở đời ko nên kiêu căng, tự phụ vì như v sẽ hại người và còn hại cả bản thân
câu 5: 

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không. Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp"...

Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! "Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!". Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử

Trao con ấm áp tựa nắng chiều".


 
 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Phùng Minh Phương
18/02/2021 09:37:40
+4đ tặng

câu 1:Trích văn bản"Bài học đường đời đầu tiên" truyện" Dế Mèn phiêu lưu kí" của nhà văn Tô Hoài.Văn bản
câu 3: Bài học đường đời đầu tiên rút ra cho mình răng: chúng ta không nên giống nhân vật dế mèn trong văn bản vì do sự hung hăng, tự kiêu, tự đại của chú Dế Mèn mà dế choắt đã hi sinh oan uổng. Thay vì chỉ trêu chọc và làm hại người khác thì chúng ta nên giúp đỡ họ, nếu làm vậy chúng ta cảm thấy rất vui và cũng đã góp phần làm cho xã hội tốt đẹp hơn 
câu 4:

Đã có ai tự hỏi "Mình đã bao nhiêu lần làm cho bố mẹ buồn?” Riêng tôi là một đứa con mà chính bản thân mình tôi cảm thấy mình chẳng ngoan ngoãn là mấy bởi tôi đã hơn một lần làm cho bố mẹ mình buồn. Tuy thời gian đã trôi qua được hơn một năm nhưng tôi không thể nào quên được cái lỗi lầm ấy, lỗi lầm khiến cho bố mẹ tôi phải phiền lòng vì tôi.

Đó là một buổi chiều oi ả khi đã hết cơn nắng nóng nực lúc ban trưa. Cũng như mọi lần hôm qua tôi nhận được thông báo chiều nay ba giờ mười lăm phải ra trường tậptrung để nghe triển khai về hoạt động ngày hè của trường. Cũng như mọi lần tô ixin phép bố mẹ cùng lũ bạn tung tăng đến trường. Chúng tôi tập trung nghe cô giáo phổ biến và hướng dẫn tầm hơn một tiếng sau đó chúng tôi được về. Trên đường đi học về tôi cùng lũ bạn đã dí dủm nhau hẹn hò đi lên hiệu sách Tiền Phong – một hiệu sách cách trường tôi khoảng tầm hơn một cây số, chúng tôi năm bảy đứa cùng nhau đi bộ lên đó vàLúc sau tôi chợt nhìn đồng hồ và nó đã điểm sáu giờ hai ba phút. Tôi cùng đám bạn tá hoả chạy về nhà. Khi về tới nhà là lúc mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp. Tôi nhón từng bước chân chuồn nhanh vào phòng của mình.Tôi vội vàng tắm rửa thật sạch sẽ tồi tỉnh bơ xuống nhà chuẩn bị ăn cơm cùng gia đình. Dường như cả bữa cơm không thấy bố mẹ đả động gì đến việc tôi về mấy giờ điều đó lại càng làm tôi có vài phần lo lắng và tự hỏi chả nhẽ bố mẹ biết mình đi chơi? Hay là bố mẹ không biết gì và cứ ngỡ mình tập trung về muộn là thật. Sau khi dọn dẹp bát đũa bỗng mẹ gọi tôi ra bàn ăn và nhẹ nhàng hỏi tôi con đi đâu về muộn? Tôi lúc ấy vẫn trả lời là tôi đi tập trung và dọn vệ sinh lớp học nên mới về muộn vậy. Mẹ tôi hỏi lại vẫn nguyên câu hỏi lúc ban đầu. Tôi bỗng lung túng rồi im lặng. Mẹ đã có chút cáu và nói rằng tôi đã nói dối mẹ tồi tệ hơn mẹ tôi đã cho tôi cơ hội để thành thật mà tôi vẫn chối.o thăm thú vài đồ lưu niểm và nô đùa đọc sách đến quên hết cả thời gian.Mẹ bảo rằng lúc bọn tôi đi chơi thì bố của cái Minh bạn tôi đã qua trường không thấy ai và quay đến nhà tôi hỏi han mẹ tôi xem bọn tôi có chơi ở nhà tôi hay đi đâu mẹ tôi có biết không. Lúc nghe mẹ nói vậy tôi đã gật đầu nhận lỗi mình đi chơi mà không về xin phép mẹ và cũng nói dối khi mẹ hỏi. Khi mẹ bắt tôi đứng góc tường hai tiếng suy nghĩ về những gì tôi đã làm. Lúc đó tôi cảm thấy rất tức và đã vùng vằng làm theo.Tôi đã nghĩ rằng chỉ là lần đi chơi có gì đâu và tôi cũng đã về nhà toàn vẹn không mảy may mất một sợi long tơ. Sau khi đứng hết hai tiếng mẹ đã đi xuống bảo tôi về phòng ngủ. Được một lúc tôi nhắm mắt mẹ cứ ngỡ là tôi ngủ rồi, mẹ nhẹ nhàng đivào phòng và nắm bóp chân tôi. Mẹ nhỏ nhẹ thì thầm “chắc hôm nay con mệt rồi phải không? Mẹ xin lỗi vì đã phạt con. Nhưng mẹ cần con nhớ đó là việc làm sai. Nếu nhớ may con bị làm sao thì mẹ biết phải làm thế nào? ” Khi nghe những lời nói ấycủa mẹ thì quả thật, lúc đó tôi đã rất hối hận. Giá như mình đi tập trung về luôn, giá như kể có muốn đi chơi thì mình nên về xin phép mẹ, giá như lúc mẹ hỏi mình trả lời mẹ thật luôn.

Phùng Minh Phương
Câu 4 là câu 5 nha bạn

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư