viết cảm nghĩ về đoàn trong trái tim em
giúp với nha ! mai nộp ùi
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất đầy nắng và gió Bình Phước,nơi đó đã tôi luyện cho tôi có một sức khỏe tốt và ý chí kiên cường nhưng tính tôi khá nhút nhát nên không thích tham gia các hoạt động đoàn trường vì tôi nghĩ chuyện đó là chẳng cần thiết đối với bản thân tôi.
Thời gian thấm thoắt trôi qua,tôi đã trở thành một thành viên của mái trường sư phạm kỹ thuật.Thú thật là trong cái tâm trí tôi vẫn chẳng muốn tham gia cái hoạt động nào.Đơn giản vì cũng do cái lối sống khá khép mình và bất cần đời của tôi.Tôi đi học rồi lại về ngồi máy tính,cuộc sống tôi tìm được niềm vui ở cái thế giới ảo mộng,cơ thể cũng ốm yếu dần,tôi tập tành ăn nhậu với lũ bạn và chơi game thâu đêm.Điều gì đến rồi cũng sẽ đến,tôi học lực kém và bị gửi giấy báo về nhà.Cả nhà tôi nhất là mẹ tôi không tin vào điều đó,tôi học không giỏi lắm nhưng chưa có năm nào tôi không đạt học sinh khá.Mẹ tôi khóc rất nhiều,lúc đó tôi đã tự tát vào mặt mình.Tại sao vậy? Mày là cái thằng tồi tệ gì thế này Hùng?
Có lẽ cuộc đời tôi cứ thế trôi và tôi cũng chẳng biết khi nào mình thoát khỏi cái mặc cảm đó. Một ngày như mọi ngày khác,nhưng hôm nay không giống những ngày bình thường,tôi bâng khâng đi và chả nghĩ gì cả,…Rầm,đống sách vở văng tung tóe,tôi đụng phải một bạn nữ,sắp xếp mọi thứ,tôi chợt xin lỗi về điều mình đã làm.Bất giác tôi hỏi: Bạn làm gì chạy nhanh thế? Tôi cười hỏi, bạn lúng túng trả lời rằng đang phải chạy đi tới văn phòng Đoàn có việc gấp.Tôi nhanh nhẩu bảo: để tớ mang đi cho. Chưa kịp để bạn đồng ý tôi đã vội vàng bưng đống sách giúp bạn,nụ cười đó làm tôi thấy xôn xao.Đến nơi,tôi chợt nhận ra mình đã đi qua nơi này hàng trăm lần rồi mà chẳng hề hay biết,nói thật thì tôi chẳng quan tâm lắm.Nơi này thật đẹp,tấm bảng thành tích nhỏ xinh xắn,huy chương,phần thưởng,…rồi tôi nghĩ tại sao mình không tham gia nơi này mà suốt ngày cắm đầu vào chiếc máy tính nhỉ.Tôi tham gia công tác trong đoàn trường,được đi khắp nơi giúp đỡ những em nhỏ vui tết trung thu,những cụ già neo đơn,và quan trọng nhất là kết quả học tập của tôi đã tăng vọt,tôi ham mê học hơn chiếc máy tính tôi vẫn chơi ngày nào.
Nhiều bạn thường nghĩ trong Đoàn trường chả có gì hấp dẫn sao không thử đến với những con người nơi đây,mái nhà chung của tuổi trẻ Sư Phạm Kỹ Thuật dám nghĩ dám làm,một lần tự cảm nhận về tình cảm và sự giúp đỡ giữa người với người.Là một thanh niên của ngôi trường Đại học uy tín hàng đầu,cần phải biết mình đang ở đâu và đang làm gì để góp phần lớn mạnh vào quá trình công nghiệp hóa hiện đại hóa của đất nước.Giống như Bác Hồ đã khuyên dặn thanh niên:
“Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên.”
Sự quyết định của thành bại không phải ở bản thân công việc dễ hay khó mà là ở chính tinh thần con người.Tuy rằng Đoàn trường còn có những thiếu xót về nhân lực và cơ sở vật chất,tuổi trẻ hãy dám nghĩ dám làm để Đoàn trường ngày càng lớn mạnh và xứng đáng với vai trò và trách nhiệm của tuổi trẻ của tổ chức Đoàn TNCS Hồ Chí Minh Trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật TP. Hồ Chí Minh trong thời kỳ đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước và hội nhập quốc tế.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |