Hình ảnh của thầy Ha-men trong buổi học cuối cùng ngày hôm ấy được tái hiện lên thật khiến người đọc án tượng. Thầy mặc một chiếc áo đơ-ranh-gốt màu xanh lục, mũ lụa đen thêu, diềm lá sen gấp nếp mịn ,một trang phục thật trang trọng khác ngày thường, chỉ dùng cho những hôm nào có thanh tra hoặc phát thưởng. Trong buổi học cuối cùng thầy Ha-men rất hiền từ, nhẹ nhàng với học sinh từ thái độ, lời nói, cử chỉ đến hành động, thầy còn để dân làng vào dự lớp. Khi học trò đến lớp muộn, thầy không giận dữ, trách phạt, trái lại còn nhẹ nhàng, dịu dàng nhắc nhở. Không những thế, thầy còn nhiệt tình giảng giải bài học như muón truyền hết hiểu biết của mình cho học sinh. Trong lúc giảng bài, thầy lại đứng lặng im, mắt đăm đăm nhìn những đồ vật quanh mình như muốn mang theo ánh mắt toàn bộ ngôi trường nhỏ bé của thầy. Khi buổi học kết thúc, người thầy tái nhợt, nghẹn ngào, không nói hết câu, khuyên mọi người hãy yêu và giữ gìn ngôn ngữ của dân tộc. Hành động cuối cùng trong buổi học của thầy: "cầm một hòn phấn và dằn mạnh hết sức, thầy cố viết thật to: "NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM !" là hành động biểu hiện tập trung nhất lòng yêu nước, yêu tiếng mẹ đẻ của thầy. Hình ảnh người thầy với tình yêu nước sâu sắc ấy sẽ sống mãi trong lòng người đọc.