* CẢNH MÁI TRƯỜNG
Trường em là một ngôi trường đẹp đẽ khang trang. Bước qua cái cổng sắt quen thuộc ấy mở ra thế giới của tri thức, điều hay lẽ phải.
Trước mắt là thảm cỏ xanh mới và hàng cây cảnh thẳng tắp nghiêm trang như đội quân vinh dự đang chào đón mọi người. Bốn dãy phòng đứng ngay ngắn được khoác trên mình chiếc áo màu vàng tươi cùng chiếc mũ đội đầu rực rỡ màu đỏ. Nơi đây chúng tôi được học tập, được vui chơi, chúng tôi có biết bao bạn bè và được học bao điều hay lẽ phải. Sau này dù đi đến bao chân trời mói, có lẽ hình ảnh ngôi trường sẽ mãi in sâu trong tâm trí tôi và trở thành kỉ niệm không thể phai mờ của tuổi học trò.
* CẢNH ĐÊM TRĂNG
Bước ra sân, em thích thú với khung cảnh đang hiện ra trước mắt mình. Những hàng cây, những ngôi nhà, giờ chỉ là những ô, những hình đen cắt lên nền trời. Không có gam màu nào được nhìn rõ ràng lúc này cả, xung quanh chỉ là một màn đen mờ ảo. Xung quanh cũng bớt đi tiếng nhạc, tiếng tivi, chỉ còn những tiếng gọi nhau, tiếng cười đùa của lũ trẻ. Thế rồi, trong bối cảnh ấy, vầng trăng đủng đỉnh mà “treo” lên ngọn cây cau phía đằng xa. Vầng trăng ấy xuất hiện như một người nghệ sĩ đang bước lên sân khấu của mình. Trăng gửi ánh sáng xà xuống mặt đất như để chào khán giả. Trăng khá tròn, chỉ thiếu một chút nữa là sẽ tròn như cái bánh đa nướng của dì Tư đầu ngõ. Thế là, em nhận ra ngay sắp đến ngày rằm rồi. Trăng tròn và vàng ươm như nghệ, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Đó không hẳn là màu trắng, cũng không tỏ là màu vàng, nó như là dòng sữa của mẹ, tưới lên mọi thứ. Tạo ra cả dòng sông ánh trăng bàng bạc, ngây ngất. Dưới ánh sáng ấy, mọi thứ dần dần hiện ra với đường nét, hình thù của mình. Dần dần, em cảm thấy thích thú hơn dưới ánh trăng kì diệu ấy.
- So sánh: gạch chân
- Nhân hóa: in đậm