Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Lịch sử - Lớp 6
02/05/2021 16:47:27

Hãy tả một nhân vật có hành động và ngoại hình khác thường mà em đã có dịp quan sát hoặc đã đọc trong sách hoặc nghe kể lại

Bài viết số 7 lớp 6 đề 4: Hãy tả một nhân vật có hành động và ngoại hình khác thường mà em đã có dịp quan sát, đã đọc trong sách hoặc nghe kể lại.
Mấy bạn làm nhớ đừng có chép mạng nha. Chép mạng mình không tick cho đâu nha. Với lại mình đang cần gấp mấy bạn giúp mình nha. Cảm ơn!

 

2 trả lời
Hỏi chi tiết
389
1
0
Anh Daoo
02/05/2021 16:48:16
+5đ tặng

Mỗi chúng ta, ai cũng có số phận của riêng mình. Có người may mắn, có những người lại kém may mắn hơn. Có người sinh sống bình thường, cũng có rất nhiều người lại không thể có được cuộc sống bình thường. Một lần tình cờ, em đã được nghe chị gái kể về một người đàn ông mang ngoại hình và hành động khác thường nhưng đáng kính vô cùng - đó là một người lính thương binh trở về từ chiến trường.

Chiến tranh khốc liệt đã lùi xa vào quá khứ, song những nỗi đau, những con người bước ra từ cuộc chiến vẫn còn đó. Họ vẫn sống, dù cuộc sống không bình thường như bao người khác. Chị gái em là một nhà báo trẻ. Chị đi khắp mọi nẻo đường, về khắp mọi miền quê để tìm và ghi lại những câu chuyện đã qua - những mảnh ghép quá khứ ngày ấy. Sau chuyến đi từ Quảng Trị trở về, chị cầm bức ảnh chụp một người đàn ông, lặng lẽ kể cho em nghe về người đó.

Trong bức ảnh ngược nắng và giọng kể đều đều của chị, em nhìn thấy một người đàn ông đã ngoài bảy mươi tuổi, mái tóc bạc trắng như cước. Khuôn mặt vuông chữ điền nghiêm nghị, chất phác. Thời gian đã làm những nếp nhăn trên khuôn mặt, trên khóe mắt ông dày thêm xen những nốt đồi mồi ở làn da của những người đến tuổi xế bóng. Nụ cười bên miệng móm mém cùng ánh mắt lóe sáng lấp lánh. Vành mắt hơi cong cong tạo cho người xem ảnh cảm giác rất khó tả. Lưng ông đã còng xuống, có lẽ vì gánh nặng bao năm của cuộc đời. Chị bảo người dân xung quanh gọi ông là ông Hai Bình.

Nhưng em đã không kìm được xúc động khi nhìn đến bàn tay đang giơ lên trong bức ảnh. Trên đôi bàn tay ấy chỉ có duy nhất một ngón cái tay lành lặn, những ngón khác đều đã cụt hết. Ông cong cong ngón cái cùng mái đầu hơi gật xuống. Chị em bồi hồi nhớ lại khung cảnh chị chụp bức ảnh này, chị nói ông là một người cựu chiến binh của chiến trường miền Nam hơn năm mươi năm về trước. Bom đạn quân thù đã tàn phá nặng nề cột sống và cướp đi bốn ngón tay trên bàn tay phải của ông. Một điều đặc biệt nữa là ông không nói được, một loại chất độc ngày xưa rải xuống Trường Sơn đã khiến ông mất đi khả năng giao tiếp. Trong suốt quá trình trò chuyện với đoàn chị tôi, ông dùng ngôn ngữ của người câm và những nét chữ viết bằng tay trái.

Chiến tranh đã mang đến cho ông – người thanh niên năm ấy mới ngoài hai mươi tuổi những nỗi đau không thể tưởng tượng nổi. Nhưng khi chị em hỏi về những năm tháng ấy, trên khóe miệng ông luôn thường trực một nụ cười và ánh mắt sáng xa xăm đầy hoài niệm đầy tự hào. Trong lá thư gửi chị em – cô nhà báo mà ông thực sự cảm ơn, ông nói ông chưa bao giờ hối hận vì năm đó đã xung phong đi chiến đấu. Dù mất mát, dù đau thương, nhưng đó là lý tưởng của tuổi trẻ, là điều vô cùng ý nghĩa với cuộc đời ông. Ngón cái cong cong xuống trong ngôn ngữ của người câm, chị em nói đó là lời cảm ơn. Người đàn ông đã chịu đủ đau thương vẫn lạc quan vào cuộc đời, vẫn chân thành cảm ơn cuộc sống đã cho ông cơ hội để hoàn thành lý tưởng của mình. Ở Quảng Trị thân yêu của tổ quốc, ông một mình sống trong ngôi nhà nhỏ, lặng lẽ nhìn ngắm nước nhà đổi thay mà tự hào, hài lòng. Dù cho nhắc lại tên những người đồng chí cùng kề vai sát cánh ngày xưa, ông vẫn không nén được mà trào nước mắt. Trở về cuộc sống bình thường với hình hài và hành động khác thường, song ông chưa bao giờ cảm thấy đau khổ, chán nản. Ông chia sẻ, còn sống để trở về là một may mắn, Tổ quốc đã cho ông cơ hội trở về, trở về để tiếp tục cuộc đời còn đang tiếp diễn, để chứng kiến Tổ quốc sau chiến tranh.

Chị em rời Quảng Trị, tạm biệt ông trong một ngày nắng rực rỡ. Nụ cười ngược nắng của ông – một người khác thường mà vô cùng phi thường đã tiếp thêm sức mạnh cho thế hệ trẻ chúng em. Chúng em phải sống xứng đáng với nỗi đau mà thế hệ ông Hai Bình đã trải qua, xứng đáng với niềm tin của thế hệ anh hùng bất khuất, những chiến binh đã viết lên trang sử vàng chói lói của Tổ quốc như ông.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Trần Bảo Duy
02/05/2021 17:44:56
+4đ tặng

Trong cuộc sống, đã có không ít lần em gặp những người có hoàn cảnh khác với mình. Họ không may mắn khi sinh ra với một thân hình không lành lặn. Gia cảnh lại thiếu thốn nên cuộc sống dường như khá bế tắc. Tuy nhiên, nghị lực của họ lại khiến người khác phải khâm phục. Quốc Huy, một người bạn bằng tuổi em không may sinh ra đã không có bàn tay nhưng điều đó chưa bao giờ làm khó bạn.

Có lẽ số phẩn đẩy con người ta vào sự khó khăn thì lại khiến cho người ta có thêm động lực để cố gắng. Còn nhớ 1 năm về trước khi em mới quen Quốc Huy, em không hề biết bạn là một người khuyết tật như vậy. Bạn vẫn thường hay giúp đỡ anh trai em trong việc sử dụng máy tính. Bạn nói bạn cũng chỉ mới tìm hiểu về máy tính không lâu nhưng ngày nào bạn cũng say mê, miệt mài với nó. Chính vì vậy mà bạn biết khá nhiều và thường xuyên giúp đỡ những người khác.
Phần lớn mọi người biết đến Quốc Huy qua sự giới thiệu của người quen. Rồi mọi người hỏi bạn điều gì, bạn cũng trả lời. Lên lớp 6, em bắt đầu được học môn Tin học. Đôi lúc, em cũng chat để hỏi bạn một vài điều còn vướng mắc. Hễ đặt câu hỏi là Quốc Huy trả lời gần như ngay lập tức. Và bạn giúp đỡ mọi người hoàn toàn là miễn phí. Quốc Huy gõ máy tính nhanh tới nỗi chẳng ai biết rằng bạn làm điều đó bằng đôi chân của mình.

Hôm vừa rồi, nhân một buổi giao lưu với Quốc Huy, em đi cùng anh trai của mình nên mới gặp được bạn. Ai cũng ngỡ ngàng vì thứ nhất là tuổi của Huy còn quá trẻ, thứ hai là bạn phải ngồi trên xe lăn. Không ai nghĩ rằng một người có nhiều kiến thức về máy tính như vậy lại có một hoàn cảnh như thế. Hôm ấy, Huy chia sẻ về câu chuyện cuộc đời của mình. Bạn sinh ra đã phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy về ngoại hình. Ông của bạn trước đây tham gia vào chiến trận, ông không may phải hứng chịu chất độc màu da cam. Bố Huy không bị ảnh hưởng gì nhưng đến Huy cậu lại chịu số phậm kém may mắn như vậy. Thế nhưng chưa bao giờ Huy nản lòng. Bạn tìm hiểu về máy tính và say mê với nó. Huy chia sẻ việc giúp đỡ người khác cũng là cách để bạn trau dồi thêm kiến thức. Chính vì đôi tay không thể gõ máy tính nên bạn đã cố gắng gõ bằng đôi chân của mình

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng bạn bè học sinh cả nước, đến LAZI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Câu hỏi Lịch sử mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo