m nước mắt nhạt nhòa
Cô vỗ về an ủi
Chao ôi, sao thiết tha.
Mỗi khi nhớ tới mấy câu hát đó là trong tâm trí tối lại hiện lên hình ảnh cô giáo Lan – người mẹ hiền đã dìu dắt, chỉ bảo tôi suốt những năm tháng dưới mái trường thân yêu.
Năm nay, cô đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông cô còn rất trẻ. Vóc người cô cân đối, khỏe mạnh, dáng đi nhanh nhẹn. Hằng ngày tới trường, cô mặc những bộ quần áo giản dị, phù hợp với thân hình thon thả của mình. Mái tóc dài, mượt mà được cặp gọn ghẽ ôm lấy khuôn mặt trái xoan của cô. Đôi mắt cô sáng trong, đen láy luôn biểu lộ tình cảm yêu thương học sinh. Chiếc mũi dọc dừa với đôi má lúm đồng tiền khiến cô trông rất có duyên. Đôi môi cô đỏ như son, dàn da trắng mịn màng mà không thoa một lớp phấn nào.
Cô luôn tươi cười rạng rỡ với chúng tôi, để lộ hàm răng trắng muốt, thẳng tắp và đều đặn.
Trong mắt tôi, cô Lan như một hoa hậu vậy.
Cô là người mẹ hiền đã dìu dắt, chỉ bảo tôi, giúp tôi học tập ngày càng tiến bộ. Cô chăm lo, săn sóc cho chúng tôi từng li, từng tí một. Người mẹ hiền đó đã kiên trì luyện đọc, luyện viết cho những bạn viết chữ xấu, đọc ngọng. Cô tận tình hướng dẫn giải những bài toán khó, gợi ý những câu văn hay cho những học sinh yếu kém. Giọng nói của cô trong trẻo, ngân nga nên cô giảng bài rất dễ thuộc, dễ hiểu. Nhờ đó mà cả lớp tôi đều được giải cao trong kì thi Giao lưu học sinh giỏi. Cô là người hiền lành nhưng lại rất nghiêm khắc. Bạn Phúc, bạn Thăng hay trêu con gái, bạn Tùng hay chơi trò dại nhưng cô đều khuyên bảo nhẹ nhàng. Không chỉ là một giáo viên giỏi mà cô còn là người vợ đảm đang, người mẹ mẫu mực. Khi dạy học xong, cô lại vội vã về nhà để nấu cơm cho chồng con. Cô luôn chăm lo, vun đắp cho tổ ấm gia đình hạnh phúc, đầm ấm.
Chúng em là những bông hoa tươi đẹp, còn cô là người đang vun xới, chăm nom cho hoa ngày một thêm tỏa hương khoe sắc. Cô Lan ơi, em chỉ muốn nói với cô rằng: "Em sẽ cố gắng học thật giỏi đế khỏi phụ lòng mong mỏi của cô, cô ạ!"