LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại câu chuyện cảm động về tình cha con hoặc mẹ con mà em đã được chứng kiến

Kể lại câu chuyện cảm động về tình cha con hoặc mẹ con mà em đã được chứng kiến.(viết đoạn văn hay bài văn cũng được nhé)
4 trả lời
Hỏi chi tiết
2.728
4
1
Chou
29/07/2021 08:09:39
+5đ tặng
Ông trở về làng vào một buổi chiều có rất nhiều mây trắng. Ngôi nhà ngày xưa của gia đình ông bây giờ trông thật thảm thương: mái tranh thấp lè tè, chân vách đất đã bục nham nhở trơ ra những cọng rơm, lu nước bên cây chuối bị đứng nghiêng với cái miệng mề xanh rêu… Ông bước vào nhà. Trong nhà, hai bà cháu đang ăn cơm. Người bà ngoài tám mươi mắt loè nhoè không nhận ra con rễ. Đứa cliảu chào ông bằng tiếng chào đối với người khách lạ. Khi nghe tiếng nói hơi quen bà bỗng nhận ra là đứa con rễ đã trở về, đôi đũa rơi xuống mâm cơm từ tay bà, niềm vui ánh lên trong đôi mắt nhạt nhoà nước của bà. Trong khi đó, đứa con bỏ ra gốc ổi sau vườn ngồi một mình…


 
Người cha vừa sửa sang lại ngôi nhà vừa tính toán mua sắm những dụng cụ trong gia đình. Mẹ già thì ngồi nhai trầu mà ánh mắt rưng rưng. Nhưng đứa con không hiểu vì sao hay sang nhà hàng xóm và thường ngủ luôn bên đó. Người cha vẫn âm thầm chăm bón lại cây hạnh phúc đã cằn cỗi trong hai mươi năm. Đứa con đã ở nhà nhiều hơn, và đã bắt đầu nói chuyện với cha. Càng ngày hai cha con càng quấn quít nhau hơn qua những câu chuyện lẫy lừng trong cuộc đời chinh chiến của cha. Đứa con bây giờ nhìn ông bằng ánh mắt trìu mến, ngưỡng mộ.

Vậy là ở xóm tôi không còn “ngôi nhà cô đơn” nữa. Người cha đã đem ánli sáng về trong ngôi nhà vốn đầy bóng tối. Họ sống tuy không khá giả lắm nhưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.



 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
1
Kem
29/07/2021 08:20:38
+4đ tặng

Khó có tình yêu nào trên thế giới có thể sánh với tình mẫu tử, bởi mẹ là ‘đầu tiên’ của mọi thứ: cô giáo đầu tiên, vệ sĩ đầu tiên,ngôi trường đầu tiên. Mẹ truyền cảm hứng, truyền sức mạnh, an ủi và vỗ về chúng ta. Mẹ luôn ở đó khi chúng ta cần và sẵn sàng hỗ trợ. Và câu chuyện dưới đây sẽ là một ví dụ…

“Tôi có thể nhìn mặt con yêu của mình được chứ”? Người mẹ trẻ mới sinh em bé vui vẻ thưa hỏi. Khi cô ẵm bé cưng của mình trong vòng tay và vén mở tấm tã lót được gói ghém gọn gàng để ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của đứa con bé bỏng, lúc này cô bắt đầu thở gấp. Bác sĩ đã rất tinh ý và coi chừng cửa sổ của tòa nhà bệnh viện. Đứa trẻ sinh ra không có tai. Thời gian đã chứng minh được rằng thính giác của cậu bé rất tốt. Vấn đề chỉ là ở ngoại hình.

Khi đứa trẻ vội vã chạy từ trường về nhà, cậu bé sa vào lòng người mẹ, cô thở dài và lường trước được rằng cuộc đời của con trai mình sẽ bị dày vò trong đau khổ, nối tiếp đau khổ.

Cậu bé thốt lên thảm kịch của mình, nói: “Một cậu bé, cậu bé cao to…gọi con là quái vật”.

Cậu bé lớn lên, vẻ đẹp trai bù đắp lại nỗi bất hạnh. Chàng trai này thay vì lựa chọn theo đuổi sở thích trở thành lớp trưởng như các bạn cùng trang lứa, đã phát triển một món quà bẩm sinh của mình, đó là khiếu văn học và âm nhạc. “Nhưng làm sao con có thể hòa mình cùng với những người trẻ khác”, người mẹ tỏ vẻ quở trách, nhưng trong lời nói vẫn ẩn chứa bao ân cần xuất phát từ nội tâm.

Cha của chàng trai đã gặp mặt với bác sĩ gia đình. Liệu không thể thay đổi được điều gì ư? “Tôi tin rằng tôi có ghép một đôi tai ở bên ngoài, nhưng nếu có người hiến tặng”, bác sĩ quả quyết.

Ngay sau đó, họ đã ròng rã tìm kiếm người hiến đôi tai cho cậu bé. Hai năm trời trôi qua.

Sau đó, “Con chuẩn bị để làm phẫu thuật nhé. Mẹ và cha đã tìm được người hiến tặng đôi tai con cần. Nhưng người ấy muốn giấu tên và đây sẽ là điều bí mật với con”, người cha nói. Ca phẫu thuật đã hoàn toàn thành công và cậu bé năm xưa giờ đây đã tự tin hơn trước rất nhiều khi rẽ sang bước ngoặt lớn của cuộc đời.

Tài năng của chàng trai nở rộ, khiến anh trở thành thiên tài và giành nhiều kỳ tích ở trường trung học và đại học. Sau này anh kết hôn và sống một cuộc đời hạnh phúc. “Nhưng con phải biết”! Anh khẩn khoản hỏi cha. “Ai đã cho con quá nhiều như vậy? Làm sao con có thể trả hết ơn huệ cho người ấy”!

“Cha không chắc rằng con đã thuyết phục được cha”, người cha bình thản đáp lời, “nhưng đã có thỏa thuận trước rằng con không được biết…khi chưa đến lúc”.

Bí mật theo tháng ngày cứ lẳng lặng trôi qua, nhưng ngày đó đã đến…một trong những ngày đau buồn nhất đối với người con trai phải. Cậu cùng người cha đứng bên quan tài của mẹ. Chậm rãi, nhẹ nhàng, người cha đưa một bàn tay vén mái tóc dày màu nâu đỏ, khi đó để lộ bí mật rằng người mẹ…không có tai.

“Mẹ con nói rằng bà rất vui vì chưa từng phải cắt tóc”, ông nhẹ nhàng nói khẽ, “và chưa ai từng nói rằng Mẹ không xinh đẹp, đúng không? 
Thật vậy, vẻ đẹp thực sự không nằm ở bề ngoài, mà nằm ở bên trong trái tim. Kho báu thực sự không phải là những thứ hữu hình, mà là những thứ vô hình. Tình yêu thực sự không phải là những biểu hiện khoa trương, đó là sự quan tâm thầm lặng!
Qua câu chuyện trên càng chứng tỏ tình mẫu tử thật bao la. Người mẹ có thể hy sinh tất cả để mang lại cuộc sống hạnh phúc và tương lai tốt đẹp cho con cái. Với những ai còn mẹ, xin hãy trân trọng, thương yêu và trở thành người con có hiếu.
Chúc bn học tốt

3
1
ebe cua tun
29/07/2021 08:21:18
+3đ tặng

em đã được đọc qua rất nhiều câu chuyện, từng xem rất nhiều video nói về tình mẹ con. Trong số đó em đã được nghe một câu chuyện, một câu chuyện rất cảm động về tình mẹ con. câu chuyện là: có một cậu bé mồ côi cha, mẹ cậu mù lòa, nhà cậu rất nghèo nhưng dù có nghèo thì mẹ cậu cũng cố gắng mua cho cậu một cái áo, một cái cặp sách để cậu đi học, và rồi một hôm cậu đến lớp và làm bể kính, cô giáo mời mẹ cậu đến lớp. Các bạn nhìn mẹ cậu rồi nói rằng '' bà già kia là bà phù thủy'', nghe thế cậu nói vs mẹ rằng '' sao bà lại đến đây, bà làm tôi xấu hổ trước mặt bạn bè rồi, bà vui chưa'' hôm đó cậu đi học về, như mọi lần người mẹ chạy ra đón cậu nhưng cậu nói rằng '' bà không phải mẹ của tôi'' nói xong cậu phùng phằng vào phòng và đóng chặt cửa. người mẹ rất buồn, nấu cơm gọi cậu ra ăn nhưng cậu không ra. Thậm chí còn gạt cả mâm cơm xuống đất. Từ đấy bà k được lại gần cậu nữa. rồi 10 năm sau cậu được chọn vào một trường ở mỹ. cậu đã cảm thấy rất vui vì có thể xa ngư ời mẹ ấy. sau này cậu đi làm kiếm được tiền, đều gửi vì một ít cho người mẹ. nhưng người mẹ đã gom góp số tiền mà con trai đã gửi để bay sang mỹ. ở mỹ cậu đã có gia đình, cậu có 1 người con trai, có lần đứa con trai hỏi cậu rằng '' bố ơi, ông bà đâu hả bố'' cậu ấy đã nói rằng '' chết hết rồi, k còn ai đâu con'' khi bà đến mỹ, bà đã tìm đến nhà đứa con trai, bà thấy trước nhà là một cậu bé nhỏ, bà ấy lại chậy đến ôm thằng bé , thằng bé nói rằng '' ba ơi, có bà lão ăn xin,'' . cậu ấy chạy ra ngạc nhiên k ngờ lại là mẹ mk, nhưng cậu đã coi người mẹ ấy như người dưng rồi nói '' cút đi, bà đừng làm con tôi đau'' người mẹ ấy đi thẳng tới trước mặt cậu nói'' tôi không phải bà lão ăn xin, tôi không phải người ăn xin'' bà khóc rất nhiều. vài năm sau cậu ấy nhận đc thư họp lớp quay về, cậu quay trở lại ngôi nhà cũ mà người mẹ mk từng sinh sống, người hàng xóm mới nói rằng''cậu về rồi ak'' , cậu biết không cậu đã làm cho mẹ cậu đau khổ lắm'' lấy lá thư dưới bàn rồi nói với cậu rằng'' cách đây mấy tuần mẹ cậu đã qua đời, hằng đêm gọi tên cậu, cậu biết không, biết cậu đã quay trở lại, mẹ cậu đã để lại bức thư, cậu đọc đi'' bức thử nói rằng '' con biết không, có lẽ khi con cầm bức thư này mẹ đã không còn trên đời nữa rồi, từ khi con nói con ghét mẹ,mẹ đã muốn chết ngay lập tức nhưng mẹ nghĩ rằng mẹ chết rồi ai nuôi con, lúc con ốm thì ai chăm sóc con....'', ở mỹ con đã nói vs con dâu và cháu của mẹ rằng mẹ là người ăn xin nhưng cũng phải thôi, mẹ không phải là nguời tốt như những người mẹ khác, đó là số phận của mẹ, có một câu chuyện mẹ muốn kể cho con nghe, năm con 2 tuổi con chơi với một người bạn hằng xóm mắt con đã đâm vào cột tre, trời ơi, mẹ bồng con đến bệnh viện, máu của con và nước mắt của mẹ ướt hết đường đi, đi khám bác sĩ đã nói rằng phải tìm đc một đôi mắt phù hợp,bà đi tìm khắp nơi nhưng không thấy, bác sĩ vội nói bà ơi hay thôi để cậu ấy mất một con mắt, bà vội quỳ xuống van xin bác sĩ và ngập ngừng nói rằng :ông hãy móc con mắt của tôi đi, hãy móc con mắt của tôi đi, từ đó khuôn mặt mẹ biến dạng, mẹ trở thành người xấu làm cho con mất mặt với bạn bè, nhưng mẹ vui lắm, vui khi con có thể nhìn thế giới bên ngoài bằng con mắt của mẹ. Nếu có kiếp sau mẹ mong con đừng làm con của mẹ, nhưng nếu có kiếp sau mẹ vẫn mong đc làm mẹ của con, dù đây mẹ đi xa nhưng linh hồn mẹ sẽ vẫn phù hộ bên con, con trai yêu , mẹ mãi yêu con'' khi nghe xong câu chuyện em cảm thấy rằng người mẹ nào cũng vậy, họ luôn có thể hi sinh thân mình để con mk có được một cuộc sống ấm no hạnh phúc, người mẹ vĩ đại lắm các bạn ạ, em sẽ quý trọng mẹ của mk, cảm tháy thật may mắn khi mk có mẹ trên đời.

(đây là câu chuyện tớ đc xem trên youtube, tớ thấy nó rất hay nên viết lại )

2
1
dogfish ✔
29/07/2021 08:22:58
+2đ tặng

Tôi là một cậu bé khá nghịch ngợm, không chịu học hành lại rất ham mê trò chơi điện tử. Do nhà không có máy tính nên thỉnh thoảng vào cuối tuần, tôi thường cùng với các bạn rủ nhau ra quán chơi. Bọn con trai chúng tôi một khi đã ngồi trước màn hình máy tính là dường như quên hết mọi chuyện.

Tôi vẫn còn nhớ như in kỷ niệm. Tối hôm đó là thứ hai đầu tuần. Trong khi ngồi học bài mà đầu tôi cứ nghĩ đến trận đấu ngày hôm qua với Long - cậu bạn thân cùng lớp. Long cũng là một cậu bạn ham mê chơi điện tử giống như tôi. Buổi chiều hôm qua, sau khi tan học về, chúng tôi đã cùng nhau quyết chiến. Nhưng trận chiến lại bất phân thắng bại. Càng nghĩ tôi cảm thấy không phục vì bản thân chơi giỏi hơn bạn ấy. “Không! Phải tập dượt cho thành thạo để chiến thắng, để “dằn mặt” cho Long bớt đi cái tính“đỡ kiêu ngạo” của mình” - Tôi thầm nghĩ.

Bông tôi nảy ra một ý tưởng rất hay. Tôi xuống dưới nhà, nói với mẹ:

- Mẹ ơi ! Bài Toán này khó quá ! Mẹ cho con sang nhà Long để hỏi, mẹ nhé!

Mẹ đang rửa bát trong bếp, thấy tôi thường ngày lười biếng, nay lại chủ động muốn sang nhà bạn hỏi bạn thì vui vẻ đồng ý và còn dặn tôi về sớm. Tôi chào mẹ rồi liền chạy vụt đi. Nhà Long ở cuối con phố, cách nhà tôi chỉ vài trăm mét. Tôi chạy sang nhà Long, không có ai ở nhà. Bố mẹ Long đi công tác đến ngày mai mới về. Chúng tôi nhanh nhảu đi ra quán điện tử. Chúng tôi chọn một chỗ thật đẹp rồi bắt đầu bước vào trận quyết chiến. Tôi cảm thấy phấn chấn lạ lùng, không giống như khi ngồi trước sách vở. Cả hai mải chơi đến quên cả thời gian. Chợt một bàn tay vỗ nhẹ vào vai khiến tôi giật mình:

- Nghỉ thôi cháu! Muộn quá rồi!

Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Mười một rưỡi. Đã muộn như vậy rồi ư? Tôi quay sang thì không thấy Long đâu cả. Chợt nhớ ra, sau khi thua trận, Long đã chán nản bỏ về từ lâu. Còn tôi thì vẫn say mê chơi tiếp. Bỗng nghĩ đến bố mẹ, lòng tôi đầy lo lắng và sợ hãi, nhanh chóng đứng dậy trả tiền rồi ra về.

Đường phố ban đêm yên lặng đến đáng sợ. Tôi vừa đi vừa tìm cách đối phó nhưng nghĩ mãi không ra. Bất chợt, có tiếng xe máy dừng ngay bên cạnh và giọng nói nghiêm túc của bố tôi cất lên:

- Hoàng, mau lên xe!

Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:

- Bố… bố… đi tìm con ạ?

- Đúng vậy! Mẹ nói là con đến nhà Long nhờ bạn giảng bài, nhưng muộn quá không thấy con về nên nhờ bố đi đón con.

Giọng bố rất bình thản nhưng tôi biết là bố đang kìm nén cơn giận dữ. Một nỗi sợ hãi ghê gớm khiến em choáng váng. Như một cái máy, tôi leo lên xe để bố chở về nhà. Khi về đến nhà, tôi thấy mẹ vẫn chưa đi ngủ mà đang ngồi đợi mình. Chắc chắn mẹ đã rất lo lắng cho tôi. Tôi liền cảm thấy thật có lỗi. Bước vào nhà, tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố liền nói với tôi:

- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều gì sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là điều không đúng. Việc chơi game, bố mẹ không phản đối nhưng nếu con chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, hay việc học tập. Bố hy vọng con sẽ ý thức được điều đó!

Khi nghe những lời bố nói, tôi đã cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu trước đó tôi chỉ cảm thấy sợ hãi vì nghĩ rằng sẽ phải chịu trận đòn roi từ bố như mọi lần. Thì lúc này, bố hoàn toàn không đánh tôi nữa. Lời tâm sự của bố khiến tôi nhận ra một bài học thật ý nghĩa. Đối với bố mẹ, tôi đã không còn là đứa trẻ ngày nào, không thể dạy dỗ bằng những trận đòn roi. Lời khuyên nhẹ nhàng mà sâu sắc của bố mẹ đã giúp tôi sống có ích thức hơn.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 5 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư