Trong truyện ngắn Treo biển của tác giả Tô Hoài, tiếng cười được sử dụng như một công cụ để phê phán xã hội, đồng thời phản ánh những nghịch lý và mâu thuẫn trong cuộc sống. Tiếng cười trong tác phẩm không chỉ đơn thuần là sự vui vẻ, mà chứa đựng những tầng ý nghĩa sâu sắc. Câu chuyện kể về một người dân làng nghèo, với những khó khăn, vất vả trong cuộc sống nhưng lại bị "treo biển" với mục đích gây tiếng cười, qua đó phơi bày sự bất công, ngược đời trong xã hội thời bấy giờ. Tiếng cười ở đây mang tính chất châm biếm, mỉa mai những thói đời xấu xa, sự giả dối trong các mối quan hệ và cách nhìn nhận về giá trị con người. Qua đó, tác giả muốn lên án những vấn đề tiêu cực của xã hội, khuyến khích người đọc suy nghĩ sâu sắc hơn về những điều tưởng chừng bình thường, đơn giản trong cuộc sống. Tiếng cười, vì vậy, không chỉ là sự giải trí mà còn là phương tiện để chỉ trích và phản ánh những điều không công bằng trong xã hội.