Đồng quê luôn đọng lại và in sâu trong tiềm thức của mỗi người con quê hương. Xa quê, nỗi nhớ nhà, nhớ đồng ruộng chưa bao giờ nguôi ngoai, lúc nào cũng cồn cào, quay quắt. Mỗi lúc gọi về cho u, tôi thường bảo u kể tường tận về đồng quê ở nhà. Nhiều lúc lòng reo lên vui sướng khi u bảo lúa được mùa hay hành năm nay được giá…
Hôm nay như thường lệ, tôi gọi điện hỏi thăm, u buồn lắm. U bảo mấy hôm nay xóm làng bị phong tỏa, chẳng biết khi nào mới có thể ra đồng, nông sản bỏ hoang. Buồn, thương u, thương cánh đồng quê, trong cơn mơ tôi bỗng được trở về bên miền quê yêu dấu, chậm rãi bước dạo quanh cánh đồng trong mùa đại dịch.
Đồng quê! Khi ai nhắc đến hai từ đó, tất cả đều có một cảm giác yên bình. Đồng quê thời dịch lại im ắng đến lạ thường. Cánh đồng muôn đời vẫn thế! Thênh thang, rộng lớn để khi đứng một mình ta càng thấy mình thật nhỏ bé. Tháng giêng hai với những cơn mưa phùn lất phất như tiếp thêm nguồn sống cho cây cối tốt tươi.
Chà! Thảm lúa xanh xanh, mươn mướt đang vào đòng thoang thoảng đưa hương. Những luống mồng tơi, rau đay được mùa mơn mởn, mỡ màng chờ tay người đến hái. Ngắm đi ngắm lại, mà tôi chẳng thể rời được con mắt trước cảnh đẹp bình dị, thân quen.
Đơn vị đồng hành cùng cuộc thi Vượt qua Covid-19
Cánh đồng mùa dịch im ắng đến lạ, chẳng mấy người đi làm bởi dân trong làng đều bị phong tỏa. Cố tập trung lắm chỉ nghe thấy tiếng vài chú chim én lao xao trên bầu trời, tiếng gió thoảng đâu đây. Tôi chợt nhớ tiếng hát của mấy bác nông dân hôm nào vẫn hát vang khi làm cỏ lúa; tiếng con trẻ nghịch đùa chạy quanh những ô ruộng mỗi lần nước tháo vào xăm xắp.
Phía trước tôi là vài sào ruộng cà chua chín đỏ. Nhiều quả cà to bự lả tả rụng rơi đầy gốc. Cầm quả cà chua rung trên tay mà mắt đỏ hoe thương xót cho thành quả lao động của người dân quê tôi có nguy cơ mất trắng. Đáng chú ý nhất là ô ruộng bên cạnh với những luống bắp cải già nua bị bung ra như hoa cười - nụ cười gượng gạo trong mùa dịch đầy gian khó.
Chưa bao giờ đồng quê tôi lại xuất hiện loài hoa mang tên hoa súp lơ đẹp đến thế. Hàng mẫu ruộng súp lơ nở hoa làm nổi bật miền quê tôi mùa đại dịch. Thương lắm, đau lắm. Tiếc thương bao công sức người nông dân đã bỏ ra để có ruộng rau, quả cà chua đỏ mọng.
Chốc sau đó vài áo xanh tình nguyện thấp thoáng trên đồng quê mùa dịch. Thanh niên giúp nông dân làm cỏ trên đồng lúa vắng bàn tay người cày cuốc. Một số đang thu hoạch cà chua còn lại trên cây, nhổ những củ su hào còn ăn được để bán dù là giá trẻ để lấy lại ít tiền phân bón.
Trong lúc gian khó mới thấm được sự quý giá của sự sẻ chia, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn. Thanh niên luôn đại diện cho sức khỏe đi đầu sát cánh cùng người dân mọi lúc, mọi nơi.
Đồng quê! Khi ai nhắc đến hai từ đó, tất cả đều có một cảm giác yên bình
VŨ PHƯỢNG
Mẹ tôi đứng sau tấm rào sắt ghi biển chữ đỏ: Khu bị phong tỏa, mắt hoe hoe đỏ hướng về mảnh đất mẹ vẫn vun trồng. Có lẽ mẹ nhớ ruộng mồng tơi, rau đay; nhớ ruộng lúa đang vào đòng đưa hương thơm ngát. Mẹ lo thiếu bàn tay mẹ cỏ sẽ lại mọc, rau già không người hái. Một ngày không được ra đồng mẹ buồn chân, buồn tay lắm. Phải chăng ruộng đồng cũng đang nhớ mẹ, chờ chủ nhân tới để được chăm sóc, nâng niu như ngày nào, để tiếng hát lại làm rộn ràng trên đồng quê tôi mùa dịch.
Cơn mơ trong giấc ngủ đêm qua đưa tôi về với chốn đồng quê mà dù rất muốn tôi chẳng thể trở lại lúc này. Cứ muốn giấc mơ kéo dài mãi để tôi được nán lại thêm phút giây nơi quê mẹ với cánh đồng đã cùng tôi có bao kỷ niệm. Bất giác tôi tỉnh giấc bởi ánh sáng len qua ô cửa. Những giọt nước mắt xót thương cho đồng quê tôi vẫn vương trên khóe mi.
Tôi mở cửa đón nhận bình minh của ngày mới. Cầu mong bình minh sớm về trên vùng quê yêu dấu của tôi