Cạnh nhà em là nhà của cụ Phan, cụ là một người hàng xóm dễ mến, tốt bụng và được mọi người trong ngõ đều yêu quý và kính trọng cụ. Năm ngoái cụ vừa được tổ chức lễ mừng thọ tuổi 70, tuy đã già nhưng sức khỏe của cụ vẫn còn dẻo dai. Cụ có dáng người đậm, cao và lưng không bị còng nên những bước đi vẫn thanh thoát. Cụ ăn mặc rất giản dị, lúc nào cũng chỉ thấy cụ mặc bộ quần áo màu nâu sòng, dài và rộng rãi, đôi dép cói đã theo chân cụ hàng ngày đi tập thể dục. Cụ có nước da rất đẹp, da dẻ hồng hào không bị nám hay đồi mồi tuy nhiên những nếp nhăn thì không thể đếm hết được, đặc biệt là khi cụ cười nếp nhăn ở mắt và khoé miệng xô lại với nhau. Cụ có mái tóc dài đã bạc gần hết nhưng lại rất chăm gội, mỗi lần cụ gội đầu lại có một mùi hương đặc trưng lan toả, đó là do cụ gội bằng các loại lá bưởi, sả nấu với nhau. Cụ là một cây văn nghệ tiêu biểu của hội người cao tuổi, với giọng hát quan họ rất đằm thắm và đi vào lòng người. Tầm chiều chiều khi cụ quét sân hay ngồi nhặt rau cụ thường ngâm nga vài câu, em rất thích nghe cụ hát và ngưỡng mộ giọng hát của cụ. Mong sao cụ luôn khỏe mạnh để làm một tấm gương sáng sống vui, sống khoẻ, sống có ích cho thế hệ sau học tập và noi theo.