Yesterday on my way back home from school, I had witnessed a car accident that gave me a lot of feelings. I was riding my bike on the daily road that led to my house, and suddenly a car came out of nowhere and crashed right at one of the street light. The road was empty at that moment because it was in the afternoon and people were in their room to avoid the heat, so it can be said that I was the only one to witness that scene. It seemed that there was a little child in the car, and I immediately rush to see if the people inside were alright. The mother was in shocked that she went all pale and did not know what to do while her baby was crying out loud. I knocked on the car windshield to wake her up, and then I realized that her forehead was bleeding. She unlocked the doors with a shake in her hands, and she turned over to check if her baby was fine. I took him out of the car, but his cry was even louder that I thought there must be something wrong with him. It turned out that his left arm might be broken because I could see a big bruise and it was starting to swollen. People began to gathered, and I called out for help while the mother was hugging her baby. One of the residents took out his car and offered to ride them to the hospital while some others called the police. Before that woman left, she did not forget to say thank you many times, and she told me to left my contact in her car so she could thank me more afterwards. I did not leave any of my information, but I read on the news the next day that she and her baby were safe. It was such a thrilling experience for me, and I am glad that I was able to help somebody who was in need.
Tiếng Việt
Ngày hôm qua khi tôi đang đi trên đường từ trường về nhà, tôi đã chứng kiến một vụ tai nạn xe mang đến cho tôi rất nhiều cảm xúc. Tôi đang cưỡi xe đạp trên con đường hằng ngày về nhà, và đột nhiên có một chiếc xe hơi không biết từ đâu xuất hiện và đâm thẳng vào một trong những cây đèn đường. Con đường ở thời điểm đó trống trơn bởi vì lúc đó là giữa trưa và mọi người đang ở trong phòng để tránh cái nóng, vậy nên có thể nói rằng tôi chính là người duy nhất chứng kiến cảnh đó. Có vẻ như trong xe có một em bé nhỏ, và tôi lập tức chạy đến để xem xem người bên trong có ổn không. Người mẹ quá sốc đến nỗi cô ấy trở nên tái nhợt và không biết phải làm gì trong khi con của cô ấy khóc lớn. Tôi gõ vào kính chắn gió để đánh thức cô ấy, và sau đó tôi nhận ra rằng trán cô ấy đang chảy máu. Cô ấy mở khoá của với đôi bàn tay run rẩy và quay sang để kiểm tra xem đứa bé có ổn không. Tôi bế nó ra khỏi xe, nhưng nó thậm chí còn khóc lớn hơn đến mức tôi nghĩ chắc hẳn phải có gì đó không ổn với nó. Có vẻ như cánh tay trái của đứa bé đã bị gãy vì tôi có thể nhìn thấy một vết bầm lớn và chỗ đó bắt đầu sưng lên. Mọi người bắt đầu tụ tập lại, và tôi gọi mọi người giúp đỡ trong khi người mẹ ôm đứa con của mình. Một người dân đã lấy xe ra và đề nghị chở họ đến bệnh viện trong khi một vài người khác gọi cảnh sát. Trước khi người phụ nữ rời khỏi, cô ấy không quên nói cảm ơn rất nhiều lần, và cô ấy bảo tôi hãy để lại thông tin trong xe để cô ấy có thể cảm ơn tôi thêm nữa. Tôi đã không để lại bất kì thông tin nào, nhưng tôi đọc được trên bản tin ngày hôm sau là cô ấy và đứa bé đã an toàn. Đó quả thật là một trải nghiệm hồi hộp đối với tôi, và tôi rất vui khi có thể giúp đỡ một ai đó trong lúc cần thiết.