Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngữ văn - Lớp 9
22/10/2021 16:13:28

Tưởng tượng 20 năm nữa em có dịp về thăm trường. Hãy kể lại buổi thăm trường xúc động đó

Tưởng tượng 20 năm nữa em có dịp về thăm trường. hãy kể lại buổi thăm trường xúc động đó
         
Giúp mik với ạ :<
3 trả lời
Hỏi chi tiết
602
1
0
Nguyễn Ngọc Huyền
22/10/2021 16:15:12
+5đ tặng
Đã từ lâu rồi mới trở về quê cũ, con đường ấy, bầu trời ấy, quen thuộc suốt bao những năm học hành. Kìa đây chẳng phải là con đường dẫn tới ngôi trường cấp hai mà tôi đã từng gắn bó suốt bốn năm. Tôi xuống xe, men theo hàng cây.
 
Lâu lắm rồi mới đi trên con đường ấy, được ngắm nhìn bầu trời xanh kí, ngắm nhìn từng cây bàng kia, rồi cả những cửa hàng trước kia hay ăn vật. Lòng tôi cứ bồn chồn rạo rực, mải nghĩ xem có gặp lại cô giáo cũ, vậy mà chẳng để ý đã thấy thấp thoáng bóng cửa trường xa xa sau những lùm cây. Cảnh trường khác xưa nhiều quá, tôi xuýt xoa vì trường được xây mới rất đẹp, khối nhà cao cao ẩn hiện sau lùm cây. Thế mà đã loáng qua hai mươi năm kể từ khi chia tay trường cũ, giờ tôi mới được trở lại đây nơi tôi đã từng có những kỉ niệm êm đẹp. Những kỉ niệm quý giá, đẹp đẽ như thứ mà giờ đây trưởng thành, tôi vẫn vô cùng trân quý. Cổng tường trước đây chỉ nhỏ và bằng sắt cũ, nhưng nhìn này, bây giờ nó được mở ra rộng rãi, có hai cột to xây cột, và chiếc cổng mới toanh sơn màu xanh, đây là nơi tôi hay đứng đợi bố mẹ đón, còn là những buổi trưa, chốn bác bảo vệ trèo cổng nhìn ra ngoài, nghịch hết biết. Bên cạnh cổng trường, còn xây phòng bảo vệ rộng rãi, có kính che và để tiện cho các bác theo dõi. Tôi nhớ hồi xưa, phòng không to như vậy, nhưng bác bảo vệ cũ rất quý chúng tôi, ngày ngày chúng tôi ngồi chơi với bác còn được cho kẹo, nghĩ đến những kỉ niệm ấy lại thấy vui vui. Từng ngọn gió thổi xen qua mái tóc tôi, nhẹ nhàng vuốt ve như gợi tôi nghĩ về những kỉ niệm nơi sân trường này. Có những buổi nhặt hoa phượng, lấy nhuỵ hoa để Tôi không thể kìm nổi xúc động này. Đã từ lâu khi rời khỏi mái trường thân yêu, từng khuôn mặt thầy cô vẫn còn như in mãi trong tâm tưởng của tôi, từng tà áo dài thướt tha, nhẹ nhàng, rồi lại đến từng đoá hoa phượng khi hè về, chùm bằng lăng tím cả khoảng trời, sắc đỏ cả lá bàng già rơi rụng mùa đông. Tất cả giống như in đậm, là một kho kỉ niệm luôn cất giữ, chỉ đợi có cơ hội mà bật nắp ùa về. Hai tiếng thầy cô sao thân thương quá! Tôi nhẩm theo lời bài hát mà hồi xưa tôi rất thích: "Bao hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu, Có loài chim đang hót âm thầm tựa như nói, Vì hạnh phúc tuổi thơ và cho đời thêm sức sống, Thầy dìu dắt chúng em với tấm lòng thiết tha!". Không hề dừng bước, tôi lần theo cổng trường tiến vào trong, bao nhiêu năm, trường được xây mới khang trang hơn nhiều. Nhà hiệu bộ và khu thư viện được xây lại, màu sơn tươi bóng, trước kia khi khu nhà chưa được xây, nó mang màu xanh cổ kính, đằng sau dãy nhà là mộ khu đất trống đầy lá rụng, được coi như khu căn cứ bí mật của chúng tôi, mơ mộng, hồn nhiên với những trò chơi dân gian tuổi thơ. Tôi từng nghĩ có khi khoảng thời gian cứ dừng ở khoảng thời gian tươi đẹp, vô lo, vô nghĩ ấy nhưng rồi tất cả đều khác xưa, mọi người phải trưởng thành, làm việc và phát triển. Những kỉ niệm in đậm trong những lớp học, dọc theo những hành lang được lát gạch sạch sẽ, lớp học khang trang, được trang trí sáng tạo, độc đáo.
 
Tôi vào văn phòng của các thầy cô, nhìn thấy bức ảnh tập thể chụp các cựu giáo viên của trường, ôi các thầy, cô đã từng dạy dỗ tôi, cũng có thầy còn dạy, còn có thầy đã nghỉ hưu, tôi trân trọng tình cảm và những kiến thức mà thầy cô truyền đạt để sau này khi ra đời chúng tôi cần lắm và thầm cảm ơn thầy cô - người lái đò tận tuỵ.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
3
0
Bngann
22/10/2021 16:15:27
+4đ tặng

Hải Dương, ngày... tháng... năm

Tường Vi thân!

Chưa bao giờ nghĩ đến bạn mà mình thấy bồi hồi như lúc này. Bao nhiêu cảm xúc ùa về và mình biết khoảnh khắc này chỉ bạn mới có thể chia sẻ với mình. Hôm nay, mình về thăm ngôi trường cấp 2 thân yêu của chúng ta, sau hai mươi năm xa cách...

Cái nắng gay gắt của mùa hè vẫn còn vương lại dù đã là buổi xế chiều, những tia nắng vẫn đang mải đùa nghịch trên mấy tán cây, ngôi trường cũ hiện ra thân thương, quen thuộc và không còn vẻ nghiêm trang như hồi trước nữa... Mình lặng lẽ dạo quanh sân, ngắm nhìn từng vòm cây để cảm nhận sự khác biệt trong lòng cái khung cảnh đã từng quá thân thuộc này. Có lẽ, dù đã hai mươi năm xa cách, dù có bao lớp học sinh đến rồi lại đi, thì trường vẫn thế, vẫn chẳng thay đổi gì trong tâm hồn mỗi người, mãi mãi...

Nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ tan trường, mình tạm lánh vào một góc khuất - Tường Vi đoán xem, đó là chỗ nào? Cái gầm cầu thang mà chúng mình thường trốn ngày xưa khi chơi trò ú tim ấy! Nhắm mắt lại và mình cảm thấy như đang nghe bên tai ba hồi trống trường thân quen ngày nào. Mình tưởng tượng ra hình ảnh của lũ trẻ ùa ra từ các phòng học, chúng hồn nhiên gọi nhau, cãi nhau, ríu rít đùa nhau, nhí nhảnh như bọn mình hồi xưa... Màu áo trắng, sao mà nhớ thế! Chỉ một hai năm nữa thôi, ngày chia tay, chúng sẽ giống chúng mình ngày xưa, chìa lưng áo trắng cho nhau ghi dòng lưu bút...

Một lúc lâu sau, mình vẫn chưa muốn rời đi, mình tần ngần nhìn lại ngôi trường. Cả sân trường rợp bóng cây xanh, lặng lẽ với mùa hè đầy nắng vàng và ve sầu. Xa xa, nơi góc hồ nước, một cây me cao lớn trông tràn đầy sức sống. Mình chợt nhận ra đó chính là gốc me non tụi mình trồng năm nào, tự nhiên lại thấy bồi hồi. Bước dần lên cầu thang, mình tìm lại phòng học cuối tầng ba, nơi ngày xưa bốn mươi sáu quỷ sứ lớp mình từng trú ngụ. Đây rồi, lớp học đó, cá cái ban công quen thuộc đang ở ngay trước mắt, chờ mình bước vào và tìm kiếm lại hình ảnh của hai mươi năm trước. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ bàn ba là của mình, nơi đã từng chứng kiến mình khóc, mình cười và cả khi mình nói chuyện riêng nữa. Còn cách đó hai bàn, là chỗ của bạn đó nhớ không? Cách xa như thế mà hai đứa còn nói chuyện riêng được thì thật tài!

Hôm ấy mình không gặp được thầy cô giáo cũ, chỉ còn thấy lại những kỷ niệm thuở học trò, những buổi ngồi truy bài dưới gốc cây phượng, những giờ kiểm tra gay cấn, hồi hộp đến toát mồ hôi. Tất cả đã rất xa mà cũng lại như vừa mới hôm qua.

Tường Vi ơi! Nhất định hôm nào chúng ta gặp nhau nhé! Biết rằng công việc của ai cũng bận rộn nhưng mình tha thiết muốn gặp bạn dưới những vòm cây của ngôi trường cũ yêu dấu này để ôn lại những ngày xưa!

Hẹn gặp bạn một ngày không xa.

Thân ái!

Bạn của cậu

2
0
๛Chavy❀Chou❀๛
22/10/2021 16:22:56
+3đ tặng

Hôm nay, chắc có lẽ là ngày đáng nhớ nhất. Cái ngày mà tôi được trở về tuổi thơ, được trở về cái nơi đầy kỉ niệm ấy. Nhưng tôi giờ đây không còn là tôi của hai mươi năm trước nữa. không còn là một cậu học sinh ở thuở cắp sách mà tôi với tư cách là một bậc phụ huynh, tôi quay trở về nơi ấy, cái nơi mà tôi đã gắn bó với biết bao kỉ niệm đẹp trong bốn năm thời trung học. Đó là trường tôi, ngôi trường tọa lạc trên con đường Nguyễn Trãi thân thương: trường Trung học cơ sở Kim Đồng. Nay tôi viết thư gửi để kể cho cậu nghe về buổi thăm trường ngày hôm đó.

Sáu giờ sáng, tôi khoác trên vai một chiếc cặp xinh xinh, nhưng nó không phải của tôi mà là của thằng con bé nhỏ mới bước vào lớp sáu của tôi. Tôi hiểu cái cảm giác ngỡ ngàng của con tôi, nó chưa quên được những tháng ngày chơi đùa ở thời tiểu học, quả thật thì hồi ấy tôi có khác gì nó đâu. Bạn biết không, đứng trước cổng trường, tôi thầm nghĩ, thấm thoát đã hai mươi năm, sao cái cổng trường lại thân thương đến thế! Sao mà hồi ấy, bốn năm trời, chúng ta lại không dành thời gian để ngắm nhìn nó nhỉ? Trước cổng trường thì vẫn cứ thế, không thay đổi gì mấy. Bác vẫn đứng đấy, Bác vẫn để hàng chữ: “Trường Trung học cơ sở Kim Đồng” đầy thân quen. Chắc Bác cổng vẫn còn yêu nghề, vẫn còn muốn dang tay đón học sinh vào đây mà! “Thế thì tôi nhờ Bác chăm sóc thằng con giùm tôi nhé!” – Tôi nghĩ thầm. Tôi dẫn con bước vào trường, phòng bảo vệ bây giờ khác xưa rất nhiều, nó đã không còn là một khu phòng nhỏ nhắn trước cổng mà nó đã được xây lên đúng chất “phòng bảo vệ”. Tôi ghé vào, nó đã được xây rộng ra, sơn phết một màu vàng nhạt. Còn có cả máy tính để thống kê gửi xe nữa, tôi nhìn quanh, hai bác bảo vệ vẫn ngồi đấy. Tóc các bác dường như điểm vài sợi bạc trắng, đồng phục hai bác vẫn không thay đổi, vẫn một tông quần áo xanh rêu ấy. Dường như nó đã nhạt dần chắc là vì muốn nhắc nhở học sinh phải ghi nhớ công sức của những người bảo vệ.

Tiếp theo, tôi nhìn vào dãy nhà khu A. Nó được tu sửa rất nhiều, giờ đây nó được khoác lên mình một chiếc áo mới. một chiếc áo hai màu trên vàng nhạt, dưới pha nâu. Ôi, cái khu A ngày nào giờ chắc cũng đã quên tôi rồi! Tôi nén cảm xúc bước vào trong. Sân trú thì còn đấy mà phòng vi tính đã đi đâu mất rồi. Thay vào đó là phòng bóng bàn, chắc nhà trường đã thêm môn này vào phần thể dục ngoại khóa đây? Con tôi chạy nhanh lên lầu, bước vào lớp, còn tôi vẫn đứng đấy.

Tôi nhìn bao quát cả ngôi trường thân thương của mình, trông nó thật thân quen mặc dù nó đã thay đổi ít nhiều nhưng vẫn có chút gì đó bồi hồi trong tôi. Nó vẫn là ngôi trường của hai mươi năm trước, một ngôi trường chất chứa bao kỉ niệm. Điều đầu tiên lọt vào mắt tôi là sân trường, bây giờ nó rộng hơn xưa rất nhiều, nó còn có cả khu chơi thể thao như bóng bàn, bóng rổ,… Tôi nghĩ “bọn trẻ bây giờ sướng thật, thật chả bù với mình ngày xưa”. Tiếp đến, tôi bước vào nơi mà không xa lạ gì với tôi “phòng giám thị”. Nơi đây đã làm tôi nhớ đến rất nhiều thứ từ vui đến buồn rồi đến sợ sệt, chẳng khác gì hai mươi năm trước đây. Các thầy vẫn như xưa,nhưng có thêm vài người mới. Tôi lễ phép chào hỏi các thầy, tôi nghĩ rằng có lẽ sau bấy nhiêu thời gian đó chắc chắn các thầy đã quên tôi rồi. Tôi bất ngờ với thầy Sinh – người thầy mà tôi cảm thấy rất sợ ngày ấy bỗng nhận ra tôi “A! Thiên Bảo đây mà, cái thằng học trò nhộn nhất trường phải không?”. Tôi chỉ biết cười mà trong lòng rung lên biết bao niềm xúc động. Tôi nhìn xung quanh, nó vẫn như thế, chỉ có điều ba mươi hai chiếc camera ngày xưa giờ đây đã “sinh sôi nảy nở” thành sáu mươi bốn cái. Tôi chào các thầy, tôi bước ra. Bạn biết không, thật bất ngờ làm sao khi tôi thấy một người phụ nữ đang bước lại gần, không đâu xa lạ đó là cô chủ nhiệm lớp chín của tôi. Tôi xúc động, nghẹn ngào không nói thành lời, trong lòng mong muốn được chạy đến ôm lấy cô. Tôi tiến lại gần cô. Cô giờ đây đã có tuổi, mái tóc đen huyền ngày xưa của cô giờ đây cũng đã phai dần theo năm tháng. Trán cô đã có rất nhiều nếp nhăn hơn. Cô nhìn tôi một lúc, hình như cô đang trắc nghiệm lại trí nhớ của mình. Bỗng cô thốt lên với một giọng truyền cảm năm xưa. “A! Thiên Bảo phải không?”. Tôi xúc động cúi chào cô, cô đánh nhẹ vào vai tôi , hỏi thăm bao điều. Xong hai cô trò chúng tôi cùng đi tham quan các lớp học. Mới đó đã hơn tám giờ, cũng đã đến giờ tôi phải trở về với cương vị người lớn. Tôi phải đi làm. Cô tiễn tôi ra ngoài cổng. Hai cô trò nhìn nhau đầy quyến luyến. Tôi chào cô rồi lên xe ra về.

Buổi về trường hôm nay đã gợi lên trong tôi biết bao kỷ niệm từ vui đến buồn. Thật đáng tiếc là bạn lại không có ở đây. Nếu có ở đây, chắc chắn cậu cũng sẽ có những suy nghĩ và cảm xúc giống như tôi vậy. Tôi cũng rất hối hận vì sao ngày ấy tôi không cố gắng ngoan hiền mà lại quậy phá, khiến thầy cô đau buồn như thế. Tôi giờ đây đã là một ông bố ba mươi năm tuổi, tôi đã có nghề nghiệp ổn định. Nhưng đối với tôi, tôi vẫn mãi là một cậu học trò hay nghịch ngợm của cô tôi, của trường tôi.

๛Chavy❀Chou❀๛
Bn tự thay tên trường, tên nhân vật nha=))

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Câu hỏi Ngữ văn mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo