Tôi bắt đầu cưỡi ngựa khi tôi lên tám hay chín tuổi. Trong bài học đầu tiên, người hướng dẫn của tôi đã dạy tôi tập cưỡi ngựa phong cách Anh. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi theo phong cách Anh. Người hướng dẫn của tôi, Britt, nói tôi có năng khiếu bẩm sinh và cô ấy muốn tôi thử cưỡi ngựa kiểu miền Tây vì nó đầy thử thách. Sau bài học đầu tiên, tôi luôn luôn cưỡi ngựa theo phong cách miền Tây. Khi tôi đã lớn hơn một chút, tôi bắt đầu trang bị yên ngựa, dây cương, dây curoa, bàn đạp, vv cho chú ngựa của tôi. Tôi đảm bảo rằng con ngựa được thoải mái cũng như đủ an toàn cho tôi. Tôi luôn cưỡi cùng một con ngựa. Tên nó là Dixie và nó là bạn thân của tôi. Tôi luôn có vấn đề về sự tin tưởng, nhưng với Dixie, tôi biết nó sẽ không bao giờ để tôi ngã. Nó cũng tin tưởng tôi, điều đó khiến tôi không bao giờ muốn xuống ngựa. Dixie là một con ngựa đẹp. Lông nó màu đen với một vệt lang trắng trên đầu. Thật không may, nó đã qua đời cách đây không lâu, nhưng tôi biết nó sẽ luôn bên cạnh tôi. Tôi yêu nó nhiều hơn bất cứ điều gì. Cưỡi ngựa giống như đi xe đạp. Bạn không bao giờ quên làm thế nào để đi xe. Nếu bạn nhỏ như tôi vào lần đầu tiên được lên yên ngựa, bạn có thể cảm thấy một chút lo lắng. Bạn phải cho con ngựa thấy bạn tin tưởng nó, và nỗi sợ của bạn sẽ tan biến