Một buổi chiều như thường lệ, tôi xách cần câu ra bờ sông. Bầu trời thật đẹp, trong xanh và cao tít. Những làn gió nhẹ thổi qua. Ôi thật tuyệt ! Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một cậu bé trạc tuổi mình đã ngồi câu ở đó tự bao giờ. Mặt cậu lộ rõ vẻ buồn, khuôn mặt có chút lấm lem, quân áo hơi nhếch nhác. Tôi định lên tiếng chào làm quen, nhưng vì ngại nên lại thôi. Thế là tôi lặng lẽ lùi xa một quãng, buông câu, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn trộm cậu ta. Mắt cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào dòng nước xanh. Sắc mặt cậu không thay đổi, trông rất chầm! Lóng ngóng thế nào, tôi để tuột cả hộp mồi rơi xuống sông. Ôi! tôi thật hậu đậu! Ngán ngẩm, tôi cuốn cần câu, định ra về. Chưa kịp đứng dậy, tôi đã nhìn thấy cậu bé đứng sừng sững ngay trước mặt.Tôi thoáng chút bất ngờ. Trên tay cậu ta là một hộp mồi đầy. Cậu ta lẳng lặng san nửa số mồi cho tôi. Tôi lặng người nhìn cậu. Rồi tôi chợt thấy vui và nói chuyện với cậu. Thế là chúng tôi làm quen với nhau.