Trong ca khúc Hoa phượng đỏ, nhạc sĩ Nguyễn Quang Minh đã viết: Hôm qua còn lấm tấm, chen lẫn màu lá xanh. Sáng nay bừng lửa thẫm, rừng rực cháy trên cành. Bà ơi sao mà nhanh, phượng mở nghìn mắt lửa. Cả dãy phố nhà mình, một trời hoa phượng… Mỗi khi nghe những câu hát ấy, lòng em lại bồi hồi, xao xuyến nhớ về những mùa phượng nở.
Cây phượng là loài cây xanh tốt quanh năm, tán lá rậm rạp, che bóng mát không kém gì bàng, sấu. Nhưng dường như chẳng mấy ai để ý cả. Người ta thường chỉ nhìn phượng, quan tâm phượng khi mùa hoa đã về.
Mùa hoa phượng nở, là khi nắng hè đã chói chang, là khi ve đã râm ran trên các tán lá. Khi ấy, những người học sinh lại thảng thốt mà nhận ra: Lại một mùa thi, một mùa hè nữa lại đến rồi. Ôi, sao nhanh quá, mới hôm nào còn bỡ ngỡ gặp thầy, gặp bạn mới đầu năm học, mà giờ đã sắp phải chia xa. Sách vở mới còn thơm mùi giấy mới đó, mà giờ đã phai đi vì những buổi học hành chăm chỉ. Vậy là, một năm học nữa lại đã đi qua.
Thế là, những chùm hoa phượng đỏ, như chiếc đèn báo hiệu, thôi thúc những cô cậu học sinh càng thêm miệt mài đèn sách, ôn luyện hăng say để đạt kết quả tốt nhất. Những lúc học bài vất vả, thức đến đêm khuya, chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ, em lại thấy những cành hoa phượng đỏ rực đang thức cùng với mình. Khi đó, em lại có thêm động lực để tiếp tục cố gắng.
Và rồi, ngày tổng kết, ngày chia xa cũng đến. Dưới tán phượng đỏ, bao cô cậu học sinh bịn rịn mà lưu luyến, mà chia xa. Những nỗi niềm đó, trao gửi hết cho hoa phượng giữ giúp. Để suốt mùa hè, phượng một mình cô đơn, cháy rực trên góc sân trường vắng lặng.
Em mong rằng, những hàng phượng vĩ tươi đẹp ấy sẽ mãi luôn xanh tốt, luôn đồng hành cùng các thế hệ học sinh trên đất nước này, mãi đến về sau.