Bố mẹ là người sinh ra chúng ta, là người đã chăm sóc và nuôi dưỡng ta thành người. Họ luôn dành cho ta những gì tốt nhất và luôn mong muốn cho chúng ta trở thành một con người công dân tốt, một con người thành đạt và có tấm lòng nhân hậu.. Mẹ luôn dặn dò tôi rằng : “ Mỗi khi con giúp đỡ người khác thì cũng có nghĩa con đang giúp chính mình con ạ. Vì vậy đừng chỉ nhìn mà hãy giúp đỡ những người xung quanh chúng ta khi ta có thể con nhé.’’ Tôi đã luôn ghi nhớ lời dạy của mẹ và hôm nay tôi đã làm được một việc tốt và khiến bố mẹ tôi vui lòng, đó là giúp đỡ một bà cụ về nhà lúc tôi học lớp 4.
Hôm ấy là một ngày trời lạnh lẽo và âm u, bầu trời xám xịt và những đám mây trên trời nặng trĩu như chực chờ rơi xuống bất cứ lúc nào. Ngồi trong lớp tôi khẩn trương mong sao cho hết giờ thật nhanh để tôi có thể khoe mẹ con điểm 10 toán tôi đạt được hôm nay. “ Tùng, tùng, tùng..” tiếng trống trường vừa vang, tôi cất vội sách vở vào cặp và tạm biệt các bạn rồi nhanh chân về nhà. Trên đường đi về,tôi vừa háo hức nghĩ đến khuôn mặt hạnh phúc của mẹ, vừa thầm mong con mưa nán lại trước khi tôi về đến nhà. Nhưng khi tới gần ngã tư, tôi đã bị một người thu hút sự chú ý. Đó là một cụ già khoảng 70 tuổi với mái tóc bạc phơ. Lưng cụ còng và cụ chỉ mặc một chiếc áo khá mỏng. Cụ đứng ở trên vỉa hè, chân cụ lâu lâu lại bước xuống đường nhưng rồi bước trở về. Hình như cụ đang muốn sang đường nhưng lại sợ dòng xe cộ tấp nập thì phải? Thật tội nghiệp cụ quá . Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi“ Hay là mình giúp cụ sang đường nhỉ ?’’. Tôi định tiến lên giúp cụ nhưng rồi lại băn khoăn“ Nhưng mà mình qua đường đâu có giỏi đâu, lỡ xảy ra chuyện gì rồi sao. Mà trời sắp mưa rồi mà mình cũng không mang áo mưa nữa . Không về nhanh kẻo mắc mưa ướt hết mất”. Nhưng khi thấy cụ đứng ở đó một mình trong thời tiết lạnh như thế này tôi lại cảm thấy tội nghiệp cụ. Tôi tự trách mình: “ Sao mình lại suy nghĩ hư thế nhỉ? Trời sắp mưa rồi mà cụ đứng đó lỡ bị mắc mưa và bệnh rồi sao”. Nghĩ đến đây tôi quyết định chạy đến giúp cụ. Vừa chạy đến đó tôi liền hỏi cụ:
- Bà ơi muốn sang đường đúng không ạ? Để cháu giúp bà nhé?
Nghe được giọng của tôi cụ ngẩng lên. Lúc này tôi mới quan sát kĩ hơn: khuôn mặt cụ đầy vết nhăn lộ rộ cuộc đời phong sương vất vả. Trông cụ thật hiền từ và giống nội của tôi. Cụ mỉm cười hiền hậu trả lời tôi :
- Ồ, nếu vậy thì tốt quá, bà cảm ơn cháu nhé!
Tôi liền dắt tay cụ bước xuống đường. Nhìn dòng xe cộ tấp nập và những chiếc xe conainer lớn chạy trên đường tôi lại ngập ngừng e sợ. Tôi cố lấy hết can đảm, một tay nắm lấy bàn tay của cụ, một tay giơ ra xin đường. Tôi quan sát trước sau rồi mới đi qua. Bà cụ chắc còn sợ lắm nên bà nắm chặt tay tôi. Qua tới đường bên kia, cụ thở phào nhẹ nhõm và nói:
- Bà cảm ơn cháu nhiều nhé. Không có cháu bà không biết làm sao nữa.
Lúc này tôi mới thấy cụ đang xách một cái túi khá nặng. Tôi liền xách giúp cụ và đưa cụ về nhà. Tôi vừa đi và vừa trò chuyện với cụ, thì ra cụ sống ở quê một mình và con cháu lên thành phố làm ăn nên ít khi gặp. Cụ lên đây vì nhớ con cháu và gần sinh nhật con trai cụ nên cụ muốn chúc mừng con. Nhưng vì không báo trước cho con biết nên con của cụ không biết để đón. Tôi đưa cụ đến nhà nhưng khi đến đó thì cửa đã đóng mất rồi. Tôi đi hỏi cô hàng xóm kế bên thì mới biết con cụ đã chuyển đi từ tuần trước .Vì quá bận nên con cụ chưa nói với cụ về việc chuyển nhà được. Thế là tôi đành hỏi bác hàng xóm địa chỉ nhà mới và đi tìm nhà với cụ. Sau khoảng hai mươi phút đi bộ, tôi đã tìm được nhà của bác. Tôi bấm chuông gọi cửa . Khi bác ra mở cửa, bác mở bất ngờ khi thấy cụ.Tôi kể lại câu chuyện cho bác nghe. Nghe xong bác nói:
- Bác cảm ơn cháu nhiều nhé, nếu không có cháu không biết giờ mẹ bác đang ở đâu. Cháu vào nhà uống nước rồi ăn cơm với nhà bác, giờ đã trưa rồi còn gì.
Tôi lễ phép từ chối vì nghĩ mẹ còn đang chờ ở nhà. Sau khi chào cụ và bác tôi nhanh chóng chạy về, trong lòng vui vẻ nghĩ đến việc làm tốt của tôi vừa nãy.Hình như ông trời cũng vui trước việc làm của tôi nên đuổi những đám mây nặng trịch và