Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Anh / chị hãy tưởng tượng mình là nhân vật tấm để kể lại câu chuyện Tấm Cám với một kết thúc khác

Anh / chị hãy tưởng tượng mình là nhân vật tấm để kể lại câu chuyện Tấm Cám với một kết thúc khác bản kể trong sách giáo khoa
1 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
801
7
0
mytran
23/11/2021 07:37:52
+5đ tặng
Tôi là Tấm, hoàng hậu của một nước. Hôm đó nhân ngày giỗ của cha, tôi trở về nhà với bao cho tròn chữ hiếu, nhưng nào ngờ đâu, cuộc đời tôi bắt đầu với nhiều biến cố xảy ra đúng ngày hôm ấy. Tôi về đến nhà khi mặt trời chưa qua khỏi ngọn tre. Dì và Cám rất niềm nở chào đón tôi một cách khác thường. Dì nhờ tôi trèo lên cây cau xé một buồng để cúng cha. Tôi vâng lời dì trèo lên. Tôi nhớ về ngày xưa khi tôi chưa trở thành hoàng hậu, tôi vẫn thường trèo xé cau mang bán. Bao nhiêu kí ức chợt trở về. Tôi mồ côi mẹ từ bé, được ít lâu thì cha đi bước nữa.Nhưng chẳng bao lâu, cha cũng bỏ tôi mà đi. Cũng từ đó tôi sống cùng dì ghẻ và Cám - cô em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Từ lúc cha mất, tôi phải làm rất nhiều việc: ra đồng chăn trâu từ sáng sớm, rồi về nhà gánh nước, đến thái khoai, vớt bèo. Ban đêm còn phải xay lúa nữa cũng chưa hết việc … Có lần dì đưa cho tôi và Cám mỗi người một cái giỏ bảo ra đồng bắt tôm tép, ai bắt được nhiều hơn thì dì thưởng yếm đỏ. Tôi mò cua bắt ốc đã quen nên chỉ một lát là xong, thấy vậy Cám lừa tôi, tranh thủ chút hết tôm tét vào giỏ của nó. Phát hiện, tôi chỉ biết ngồi khóc, Bụt đã hiện lên hỏi tôi sự tình. Sau đó Bụt này bảo tôi tìm lại trong giỏ xem còn thứ gì nữa không. Trong giỏ chỉ còn con cá bống. Tôi đem con cá bống ấy về nuôi nhưng không được bao lâu thì bống bị người ta ăn thịt. Bụt lại hiện lên và bao tôi tìm lại xương bống rồi đem chôn ở 4 chân giường. Ít lâu sau thì nhà vua mở hội. Dì và Cám không muốn cho tôi đi nên đã trộn hẳn một đấu thóc với một đấu gạo rồi sai tôi ngồi nhặt riêng từng loại. Tôi lại khóc và Bụt hiện lên giúp đỡ, sai đàn chim sẻ xuống nhặt giúp tôi. Nhưng nghĩ tới việc tôi cũng không có áo quần đi dự hội nước mắt tôi rơi. Bụt hiện lên và bảo tôi đào bốn cái lọ ở chân giường lên. Ôi! Biết bao nhiêu thứ. Nào là áo quần đẹp, giày thêu, cả một con ngựa và bộ yên cương xinh xắn.Tôi vội thay y phục thắng ngựa đi tham dự hội. Không may giữa đường tôi làm rơi mất một chiếc giày, thế là tôi gói chiếc giày còn lại kia vào khăn rồi đi tiếp. Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết tại sao nhà vua lại lượm được chiếc giày đó của tôi. Cũng nhờ đó mà bây giờ tôi mới có diễm phúc làm vợ chàng. Đột nhiên cả thân cau rung chuyển đưa tôi trở về với thực tại. Tôi vội hỏi dì thì dì nói là dì đuổi kiến. Tôi chưa kịp xé cau thì cây đổ. Khoảng thời gian trước khi tôi không còn biết gì nữa thì tôi vẫn nhận ra chính dì đã âm mưu hại tôi. Đôi mắt tôi từ từ nhắm lại và tôi cảm thấy như tôi được đưa tới một thế giới khác. Khi mở mắt ra thì tôi không còn là mình nữa mà là một chú chim vàng anh nhỏ bé. Tôi bay trở về hoàng cung với mong muốn ở cạnh chồng mình. Thì ra dì ghẻ và Cám hãm hại để thay thế tôi ở bên cạnh chàng. Tôi bèn đậu trên cành cây hót vang: “Phơi áo chồng tao phơi lao phơi sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao.” Sau đó, tôi đi tìm chồng mình. Vì tiếng hót vui tai, tôi luôn líu lo bên cạnh chàng. Cho đến khi chàng nói: “Vàng ảnh, vàng anh, có phải vợ anh chui vào tay áo” thì tôi biết rằng chàng vẫn luôn nhớ về mình. Chàng bèn sai người làm một cái lồng bằng vàng cho tôi ở, sau đó tôi và chàng lại quấn quýt bên nhau. Cám thấy vậy, nhân lúc chàng đi vắng bèn giết thịt rồi vứt lông ra ngoài vườn. Lần này thì Bụt hiện lên, giờ tôi đã biết lần trước Bụt đã giúp tôi biến thành vàng anh, cho tôi cơ hội sống lại. Lần này người lại giúp tôi biến thành hai cây xoan đào ngay tại đống lông chim đó. Khi đi ra vườn ngự, chẳng mấy cây lớn tỏa bóng mát, chàng thấy vậy bèn sai quân hầu mắc võng cho chàng. Mặc dù tôi không thể nói gì được gì dưới hình hài xoan đào nhưng được ở bên cạnh chàng tôi cũng rất hạnh phúc. Cũng chẳng được bao lâu, Cám lại quyết tâm ra tay với tôi, trong đêm mưa gió ấy, chính Cám đã dùng dao chặt tôi ra từng đoạn. Tôi đau đớn nhưng tôi không thể kêu cứu. Cám mang tôi đi đóng thành khung cửi. Vì quá tức giận nên khi Cám sử dụng khung cửi tôi đã chửi rủa: ”Cót ca cót két, lấy tranh chồng chị,chị khoét mắt ra “. Cám sợ hãi ra mặt, chạy vội đi, cuối cùng Cám dùng một ngọn lửa để khiến tôi một lần nữa biết mất. Có lẽ nó muốn chắc chắn hơn nên đã mang tất cả phần tro bụi còn lại của tôi ra khỏi hoàng cung, mang đi thật xa. Nhưng có lẽ số phận chưa muốn chàng và tôi phải xa nhau mãi mãi nên từ chỗ tro bụi của tôi mọc lên một cây thị. Con người tôi một lần nữa lại biến hóa. Tôi trở thành một trái thị duy nhất trên cây, tỏa hương thơm ngát. Cho đến một ngày, bà hàng nước ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu nhìn lên và nói: “Thị ơi thị, rụng vào bị bà, bà đem bà ngửi chứ bà không ăn” thì tôi biết rằng tôi đã gặp được người tốt thực sự. Tôi thả mình vào bị của bà trao phó số mệnh tôi vào tay con người ấy nhưng tôi hi vọng lần này là lần cuối cùng tôi phải biến hóa. Có lẽ tôi đã lựa chọn đúng khi quyết định rơi vào bị bà hàng nước ấy. Ngày nào bà lão cũng đi chợ và khi ấy tôi mới chui khỏi vỏ thị để phụ bà lão dọn dẹp nhà cửa. Thật hạnh phúc làm sao khi trở về với hình dáng con người. Như mọi ngày, khi bà lão ra khỏi nhà thì tôi lại thoát mình ra khỏi vỏ thị để giúp bà dọn dẹp nhà cửa nhưng hôm nay thì bà lão đột nhiên trở về. Bà chạy ngay tới và ôm chầm lấy tôi, xé vụn vỏ thị. Từ đó tôi sống chung với bà lão và bà ấy coi tôi giống như con gái bà. Tuy có được cuộc sống bình yên nhưng tôi lúc nào cũng nhớ về chàng vì vậy tôi luôn têm trầu cánh phượng mà nhớ đến chàng. Cuối cùng, chắc số phận thương tình, chàng ghé chân qua hàng nước của bà lão, thấy miếng trầu hình dáng quen thuộc mới hỏi chuyện. Gặp lại được tôi sau bao ngày xa cách, nhà vua vui mừng không tả xiết. Sau khi hậu tạ bà lão đã chăm sóc tôi, chàng lập tức sai người mang võng mác rước tôi về cung. Qua lời kể của tôi, chàng đã biết được toàn bộ câu chuyện, chàng nổi trận lôi đình và quyết định cả hai cùng quay trở lại ngôi nhà nơi tôi chôn rau cắt rốn. Khi ấy mẹ con Cám vốn đã mở cờ trong bụng, vui sướng vì sau bao lần phải thấp thỏm: hết chim vàng anh, xoan đào lại đến khung cửi, cuối cùng tôi đã chính thức biến mất. Chúng bàn nhau mở cỗ mời cả làng tới dự, lấy cớ là mừng Cám chính thức trở thành hoàng hậu. Đột nhiên từ cổng làng, tiếng kèn trống linh đình nổi lên, tiến dần về phía nhà mẹ con họ. Tất cả mọi người từ già, trẻ, gái, trai, lớn bé đều đổ xô ra xem. Đang trong cơn no say, hai mẹ con Cám phải giật thót mình vì giọng nói quen thuộc vừa cất lên. Ô kìa, ai như cô Tấm nhưng lại xinh đẹp, lộng lẫy hơn trước đứng bên cạnh đức vua. Không phải Tấm đã chết rồi ư? Thức thời, chúng ra sức quỷ lạy van xin tôi tha chết cho mình. Nhưng nào thể xoa dịu nổi cơn giận dữ của chàng, chàng liền sai binh lính bắt chúng đi chém đầu. Giữa lúc nước sôi lửa bỏng ấy, tôi ra tay ngăn cản và xin cho mẹ con Cám một cơ hội được cải tà quy chính. Cuối cùng cũng ngăn được cái cái chết ập đến dành cho dì ghẻ và Cám. Nhưng bù lại, chúng bị bắt giam vào ngục, ngày ngày lao động vất vả. Thời gian đầu với bản tính lười nhác thì những công việc ấy quả thực rất khó. Thế nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa, vì đó chính là hình phạt thích đáng . Cũng từ những thời gian khó khăn ấy, mẹ con nhà Cám đã hiểu ra những nỗi cực nhọc mà tôi phải chịu trước kia và dần dần thay tâm đổi tính. Chăm chỉ hơn khiến chúng hiểu ra một điều rằng: “Muốn no thì phải chăm lo, Một hạt thóc vàng chín hạt mồ hôi” Từ việc chỉ biết ăn sung mặc sướng trên sự hầu hạ của tôi, giờ đây hai mẹ con đã tự làm để lo liệu cho thân mình. Thấy được sự thay đổi tích cực ấy, chàng đã đặc biệt ban cho cô Cám một đặc ân là được dạy thêm về nghề dệt vải. Sẵn có năng khiếu, Cám học rất tốt và nhanh chóng thuần thục. Sau này khi đã mãn hạn giam giữ, có nghề trong tay và được tôi cho vốn, Cám về làng mở tiệm, hai mẹ con nương tựa vào nhau sống qua ngày. Ban đầu dân làng cũng dị nghị, thế nhưng cũng thấy được sự khác biệt hoàn toàn, không còn lười biếng, kênh kiệu nữa, dần dần cũng chấp nhận. Một thời gian nữa trôi qua, Cám gặp được người tốt, hai người kết hôn và có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Việc làm ăn cửa tiệm cũng ngày càng khấm khá lên, trong nhà cũng có của ăn của để. Mẹ kế của tôi cũng đã lớn tuổi, cắt tóc đi tu và nương nhờ nơi cửa phật, ngày ngày đọc kinh sám hối về những tội lỗi gây ra khi trước. Không để bụng những chuyện khi xưa, lúc này tôi mời gia đình em vào lại Hoàng cung sau nhiều ngày xa cách. Khi này tôi đã sinh cho chàng một công chúa và một hoàng tử rất đáng yêu. Hai chị em tôi gặp lại tay bắt mặt mừng, làm lành và nói chuyện vô cùng thân thiết. Tất cả đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×