Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết đoạn văn theo trí tưởng tượng của em để tả em 20 năm sau

viết đoạn văn theo trí tưởng tượng của em để tả em 20 năm sau

700 xuuuuuuu

3 trả lời
Hỏi chi tiết
163
1
0
Nguyễn Hà Thương
31/12/2021 18:31:33
+5đ tặng

Dịp nghỉ lễ Quốc Khánh mùng 2 tháng 9 tập thể lớp cấp hai của tôi tổ chức buổi giao lưu gặp mặt sau 20 năm ra trường. Trong buổi gặp mặt ấy chúng tôi đã cùng nhau trở về thăm lại mái trường cấp hai ngày xưa, sau hai mươi năm quả thực ngôi trường đã khác xưa rất nhiều, nằm ngoài những dự đoán và tưởng tượng của tôi. Trường của tôi ngày xưa không được đẹp như bây giờ, chẳng có cổng to và đẹp cũng chẳng có tường bao quây kín xung quanh như hiện nay. Khi chúng tôi đang đứng trước cổng chụp ảnh làm kỉ niệm thì bác bảo vệ lại mở cổng cho chúng tôi vào trong thăm trường. Bác nói “Lâu lắm mới về thăm trường mà chỉ đứng ở ngoài thì phí lắm”, chúng tôi cảm ơn bác biết bao vì có được vào trong tôi mới cảm nhận được hết sự đổi thay của ngôi trường. Sân trường bê tông ngày xưa nay đã được lát gạch đỏ sạch đẹp, những bồn hoa trước ban công rực rỡ màu sắc. Chúng tôi cùng đi thăm lại lớp học xưa của mình, mọi thứ đều mới từ chiếc bảng đến bàn ghế, chẳng còn gì của 20 năm trước, chỉ còn chúng tôi ngồi lại chỗ của nhau rồi lại nói chuyện như hồi còn đi học, khoảnh khắc ấy thật quý giá biết bao. Chúng tôi may mắn gặp được một số thầy cô lên trường gặp học sinh, những thầy cô ngày xưa dạy tôi nay đã có tuổi, người đã về hưu. Thầy cô vẫn quan tâm học sinh như ngày nào, vẫn còn nhớ tính cách của từng đứa, tình nghĩa thầy trò thật thiêng liêng sâu sắc. Chúng tôi ra về mang theo niềm vui vì đã được sống lại với những năm tháng tuổi hồng, những cảm xúc khó quên ấy dù có thật nhiều tiền cũng không thể nào mua được.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
thỏ thỏ
31/12/2021 18:33:47
+4đ tặng
Trong một ngày chủ nhật đẹp trời, ông mặt trời lên cao chứng tỏ là buổi trưa đã đến. Tôi vừa ăn cơm xong thì thấy buồn ngủ, nên tôi lên giường rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, bỗng xuất hiện trận lốc dữ dội cuốn trôi tất cả mọi thứ. Từ những ngôi nhà lá đơn xơ đến vài căn hộ lộng lẫy, bây giờ chỉ là đống tro tàn. Những hạt cát tự chuyển động, chúng nó gôm lại với nhau như đang xây dựng một thế giới mới. Những hạt cát biến thành đám mây hồng lấp lánh. Tôi bước vào và thấy một thế giới mới, tôi thấy mình vô cùng to lớn, nơi đây mang tên “Thế giới học tập của Dương Lê Bích Huyền”. Khi tỉnh lại tôi mới nhận ra đây là thế giới chứa các điểm kiểm tra của tôi. Trong căn biệt thự to là nhà ở của các cậu điểm 10. Các cô, cậu ấy lộng lẫy làm sao. Chúng nó đi từng bước chầm chậm. Xa xa có một ngôi nhà cũng khang trang không kém, đó là nhà của anh, chị điểm 8, 9 thanh lịch. Phía bên phải của thành phố, có một ngôi nhà nhỏ nó là ngôi nhà xấu xí nhất trong thành phố này. Nó dành cho bé điểm 5 yếu ớt. Ở trung tâm thành phố có một ngôi nhà hình tam giác khổng lồ, nơi đây để tổ chức các cuộc họp của các thành viên trong thành phố. Trên đỉnh ngọn tháp có một thứ vừa cao vừa nhọn như cây kim vá áo nhà tôi. Bỗng phía sâu trong rừng vang lên một hồi chuông dài, nó vô cùng lớn, như rung động cả thành phố. Rồi các cư dân của thành phố sau khi nghe tiếng chuông đều đóng cửa nhà và hướng tới ngôi nhà tam giác ấy. Thì ra âm thanh đó chính là thông báo đã đến giờ tổ chức cuộc họp. Trong cuộc họp, mọi người quần áo chỉnh tề, ăn mặc tươm tất, tỏ vẻ rất nghiêm trang. Phía trên cao có bác đề thi và ông đề kiểm tra. Cuộc họp bắt đầu, bác đề thi đứng lên hỏi lí do tại sao gần đây trong thành phố có nhiều gây gổ, xung đột, cụ thể là cậu điểm 10, anh chị điểm 9, 8 bắt nạt bé điểm 5. Những người bạn khang trang liên tục xỉa xói em ấy. Họ nói vì em ấy mà chẳng còn tồn tại sự xinh đẹp và tiến bộ ở nơi đây. Phía bên dưới phát ra tiếng xì xào, bàn tán. Một số cậu điểm 8, 9 khác cũng quay sang chỉ trích bé điểm 5 kịch liệt. Cuộc cải vã rối tung lên vì chỉ trong ít phút trao đổi ý kiến mà tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ, đó là em điểm 5 phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho việc làm mất danh tiếng của thành phố. Em ấy vô cùng tuyệt vọng, nó chỉ còn biết hy vọng vào bác đề thi và ông đề kiểm tra. Nhưng cuối cùng, nó phải thất vọng vì họ cũng suy nghĩ như mọi người. Em ấy khóc rất nhiều rồi bỏ chạy ra ngoài. Tôi sơ ý chạm vào đầu nhọn của cây kim khổng lồ, tôi cảm thấy mình dường như nhỏ lại và tôi cũng dã bằng cư dân ở đây. Tôi vội đuổi theo bước chân bé nhỏ của bé điểm 5. Chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng tôi cũng đến được chỗ của em ấy. Em ấy nhận ra tôi, nó ôm chầm lấy tôi và khóc. Tôi khuyên nó không nên như vậy rồi dẫn nó trở lại nơi tổ chức cuộc họp. Tôi buộc mọi người xin lỗi em ấy và cả tôi cũng phải làm như vậy. Sau đó tôi mới giải thích lí do: “Mình hiểu các bạn làm như vậy là vì muốn bảo tồn thành phố này, nhưng việc các bạn la mắng em ấy là không đúng. Những bạn điểm 9, 10 gần đây đều nhờ sự nỗ lực của mình. Các bạn đã có điều không biết nhưng đó là sự thật, nhờ bạn điểm 5 mà mình mới nổ lực. Ý mình không phải nên có những điểm thấp nên các bạn không cần phải lo. Còn bây giờ thì mình mong thái độ của các bạn sẽ thây đổi.” Bỗng cơn lốc xoáy lúc nãy lại tới, lại đám mây hồng đó, tôi cũng bước vào rồi nghe thấy tiếng gọi của mẹ: “Huyền ơi! Tối rồi mau dậy đi tắm đi.” Tôi dần tỉnh lại. Tôi nghĩ giấc mơ này chính là một bài học.
MarcoDeloyna
tả chính mình mà bạn ơi
0
0
Ara
03/01/2022 08:43:39
Thời gian qua thật nhanh, thấm thoát đã hai mươi năm năm trôi qua. Bây giờ tôi là một người đã có gia đình , tôi trở về thăm lại mái trường tiểu học thân yêu.
 Bước chân vào cổng trường , bao nhiêu kí ức hồn nhiên ngây thơ ùa về với tôi . HÌnh ảnh tôi lúc đó đang loắt choắt nô đùa chạy theo đám bạn mà giờ đã trở thành mẹ một con . Thời gian trôi qua thật nhanh tôi vẫn ngỡ mình chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé đang nằm trong vòng tay mẹ . Tôi giờ đây cao lớn , khuôn mặt tôi đã xuất hiện những nếp nhăn của thời gian , tuổi tác . Sau bao nhiêu biến cố cuộc đời tôi không còn là đứa tre nghịch ngợm năm nào nữa , ko còn được mẹ chăm sóc nữa mà ngược lại toi phải chăm sóc cho con của mình . Lúc này toi chỉ ước thời gian đóng băng lại để tôi có thể trở về  tuổi thơ tận hưởng cuộc sống vô lo vô nghĩ một lần nữa
 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Tiếng Việt Lớp 5 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo