Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại một kỉ niệm mà em nhớ mãi

kể lại một kỉ niệm mà em nhớ mãi giúp mình
3 trả lời
Hỏi chi tiết
132
0
0
Nguyễn Ngọc Huyền
01/01/2022 21:56:17
+5đ tặng
Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp đẽ và êm đềm nhất đối với mỗi chúng ta. Tuổi thơ ấy lưu giữ biết bao kỉ niệm, có những kỉ niệm vui, cũng có những kỉ niệm buồn, nhưng tất cả chúng đều giúp ta khôn lớn, trưởng thành hơn. Trong những kí ức đẹp đẽ ấy, lần tôi về quê đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc và một kỉ niệm khiến tôi không bao giờ quên.
 
Sau một năm học tập vất vả, bố mẹ cho tôi về quê chơi một tuần để thăm ông bà và họ hàng. Nghe được điều ấy tôi đã buồn chán biết nhường nào, tôi liên tưởng đến những ngày hè nhàm chán, nóng nực ở quê nhà mà lòng buồn rười rượi. Nhưng bố mẹ đã quyết định nên tôi chẳng dám phản đối. Ngày bố mẹ đưa tôi ra xe để về quê lòng tôi buồn thắt lại. Chiếc xe chuyển bánh, hình ảnh thành phố tấp nập xa dần, quang cảnh bắt đầu chuyển sang những cánh đồng lúa xanh rì bát ngát, trải dài đến tận chân trời, nhà cửa cũng dần thưa thớt hơn. Quê tôi ở ngoại thành Hà Nội, đi chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đã đến nơi. Đến điểm dừng xe, ông bà và các anh em đã chờ sẵn để đón tôi. Mọi người ai cũng hớn hở, vui mừng.
 
Ông bà đưa tôi về nhà, tôi rửa mặt mũi rồi đứa em tên Hòa kéo tôi sang nhà của em. Em dẫn tôi vào một góc bí mật và lôi ra không biết bao nhiêu là giấy màu, nan tre. Cu cậu bảo biết tôi sẽ về nên để dành những thứ này chờ tôi đến làm sáo diều. Nói xong Hòa cười giòn tan, nụ cười trong trẻo làm tôi thấy thân thiết ngay với Hòa, dù trước đây tôi và em rất ít khi trò chuyện với nhau.
 
Chỉ một lát sau Hòa đã lôi hết dụng cụ ra giữa sân và em bắt đầu bày cho tôi cách làm diều. Những nan tre được vót sẵn, nhẵn thín, những tấm giấy màu xanh đỏ trông thật sặc sỡ,… Hòa vừa hướng dẫn tôi, vừa làm nhoay nhoáy cái diều của mình vậy mà chẳng mấy chốc diều của em đã hoàn thành. Một chiếc diều lớn với màu đỏ rực làm chủ đạo. Sau một hồi hì hụi, cuối cùng diều của tôi cũng hoàn thành, nó siêu vẹo và có vẻ hơi yếu. Nhưng tôi vẫn rất vui, vì đây là lần đầu tiên tôi tự làm được một món đồ chơi cho riêng mình. Làm xong con diều chúng tôi ra triền đê của làng thả, Hòa thả diều vô cùng điệu nghệ, chẳng mấy chốc diều đã bay lên cao vút, hòa trong tiếng gió là tiếng sáo diều vi vu, nghe thật dịu dàng, êm đềm, thiết tha. Cứ vậy cả buổi chiều chúng tôi chơi đùa với nhau. Hòa đã làm tôi thay đổi hẳn suy nghĩ của mình về kì nghỉ hè nhàm chán ở quê.
 
Những ngày sau đó, tôi còn được Hòa đưa đi khám phá rất nhiều điều thú vị khác: chăn trâu, bắt cá, bơi sông những niềm vui tuổi thơ mà tôi sẽ chẳng bao giờ có được nếu không có kì nghỉ hè này.
 
Kết thúc kì nghỉ, tôi lưu luyến chẳng muốn rời xa quê hương, rời xa ông bà và bé Hòa. Kì nghỉ này đã khiến cho tôi thêm yêu quê hương, yêu nơi chôn rau cắt rốn của mình. Những kỉ niệm này tôi sẽ mãi khắc ghi trong tim, nó cũng đồng thời là động lực để tôi phấn đấu học tập thật tốt để xây dựng quê hương thêm giàu đẹp

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
1
Mount
01/01/2022 21:56:57
+4đ tặng

Bình Yên – Quê hương tôi đó. Nơi đã cho tôi mầm sống ngay từ buổi chào đời cho đến khi tôi khôn lớn như bây giờ. Tuổi thơ tôi cứ êm đềm bên lũy tre xanh, cánh đồng bát ngát và con đường quanh co. Và cũng chính nơi đây đã lưu giữ lại biết bao kỉ niệm nhớ mãi thời thơ ấu của tôi.

Trải qua ba mươi năm lớn lên ở đây, tôi cũng phải tải qua bao trận roi khủng khiếp của ba, bao lần mắng mỏ của mẹ. Vậy mà tôi vẫn nghịch ngợm, vẫn nô đùa. Mới gần đây, tôi đã bị một trận no đòn của bố vì cái tội đi chơi mà không xin phép. Những kỉ niệm nhớ mãi đó cứ theo tôi đến tận bây giờ, mỗi khi gặp sóng gió cuộc đời, những kỉ niệm đó lại giúp tôi xoa dịu nỗi buồn. Chả là như thế này…

Tôi có một người cậu tên là Trung. Cậu lớn hơn tôi hai tuổi mà nghe chừng nghịch không kém tôi. Cậu có dáng người nhỏ nhắn, cao lênh khênh. Nước da đen cháy vì phải làm việc đồng nhiều. Còn tôi may mắn hơn nhiều, tôi không phải làm việc đồng áng bao giờ nhưng tôi vẫn cứ đen, có khi đen hơn cả cậu. Cậu tôi thường trêu: “Mày suốt ngày học mà cứ đen thui thế kia à! Những lúc đó, tôi chỉ cười trừ. Mà  lấy đâu ra học suốt ngày cơ chứ, có mà đi nghịch trời nắng nhiều ấy! Và cái kỉ niệm nhớ mãi này cũng liên quan đến cậu Trung…

Có một lần, như bao lần khác, tôi đạp xe vào nhà ông ngoại rồi rủ cậu đi chơi. Lúc đó, đã mười hai giờ trưa. Tôi ăn cơm xong rồi gải vờ đi ngủ. Chờ đến khi cả nhà đã ngủ hết, tôi trốn đi, lấy xe đạp đi một mạch vào nhà cậu. Cậu đang ngồi ở gốc cây trong vườn, thấy tôi vào sướng như bắt được vàng. Tôi cất xe đạp, chạy ra chỗ gốc cây cậu ngồi rồi nói thầm: “Ông ngủ chưa?” Cậu tôi cũng thì thầm: “Ngủ rồi! Đi chơi không?” Tôi trả lời: “Vào đây không đi chơi thì đi học à!” Thế rồi cả hai cậu cháu bắt đầu cuộc phiêu lưu đầy lý thú.

Tôi chạy đi đào run. Tôi cuốc từng nhát một cách nặng nè. Tôi thở hồng hộc, mặt đỏ bừng bừng. Xới tung cả khoảng đất trống sau mà tôi mới được có hai con. Cậu tôi đã chuẩn bị xong cần câu. Cậu ra vườn xem thành quả của tôi thế nào thì thở dài than: “ Mày xới vườn sau của bà lên về bà cho mày ăn ớt”. Thế rồi cậu kéo tôi ra chỗ khúc gỗ để trong vườn lâu ngày. Cậu lật từng khúc lên, run ngho nghe đầy trên mặt đất. Thế là tôi tha hồ mà nhặt. Cậu tôi cốc nhẹ đầu tôi bảo: “Mày còn kém lắm, nhìn cậu mà học tập”. Phần chuẩn bị đã xong, hai cậu cháu vác cần ra tít tận ao làng câu cá.

Mỗi cậu cháu một cái cần. Hình như trời nắng quá. Nắng đến nỗi cá không thèm cắn. Câu được một lúc lâu, tôi chán nản chạy sang chỗ cậu, cậu đã ngủ được một giấc trên bãi cỏ rồi. Tôi lay cậu tôi dậy bảo: “Thôi! Về đi cậu”. Cậu tôi gật gù rồi cả hai thu cần rồi đi về. Kỉ niệm nhớ mãi của tôi cũng không dừng lại ở đấy.

Về đến nhà thì đã hai giờ chiều. Tôi nói nhỏ bí mật này nhé: “Chiều nay tôi trốn học đấy!” Tôi lại rủ cậu đi bắt châu chấu và thả diều ngoài đồng, cậu tôi đi thả bò ra vườn và kiếm chai để bỏ châu chấu.

Cả hai cậu cháu lại đủng đỉnh đi ra đồng. Vừa đi cậu vừa hỏi tôi: “Mày xin phép mẹ chưa?” Tôi chần chừ rồi cũng bảo “Có”. Bởi tôi biết nếu chưa xin phép mẹ cậu sẽ không cho tôi đi đâu. Tới nơi, cậu cởi trần ra rồi vứt cái áo vào giỏ xe, cậu tôi nhìn gầy thế mà cơ bắp nổi thế. Bắp tay cậu to phải hơn cái chày giã gạo. Cậu nhảy xuống ruộng sắn, châu chấu cứ bay tới tấp. Cậu vồ, cậu chộp, chả mấy chốc đã đầy một chai. Những món này tôi giỏi hơn nhiều, tôi bắt đã gần đây chai thứ hai. Cậu khen tôi nức nở.

Gió ngoài đồng lồng lộng. Mặt trời lúc này đã không còn chói chang như trước, tôi lấy cái chai bỏ vào giỏ, ngồi căng diều. Cậu tôi làm diều đẹp khỏi chê. Diều cứ vi vu, vi vu. Tôi nằm trên đám cỏ mà vui sướng biết bao.

Bất chợt tôi nhìn đồng hồ, thôi chết, đã năm giờ rồi cơ à. Tôi xin phép cậu về trước rồi phóng thật nhanh xe về nhà. Về đến nhà, mẹ tôi đã ngồi ở ghế, mặt nóng như chảo lửa. Thấy tôi về mẹ tôi cầm ngay cái chổi chít. Tôi vẫn bình thản chào mẹ. Rồi mẹ tôi tra hỏi một loạt. Mẹ tôi kết thúc bằng cái câu quen thuộc: “Nằm xuống…!” Bộp…bộp…bộp – Tiếng chổi đập vào mông tôi kêu lên. Tôi đau đớn nằm im…

Tôi sẽ nhớ mãi kỉ niệm nhớ mãi này và sẽ không bao giờ quên. Đây đúng là bài học nhớ đời cho tôi.

Hoàng Quân
thank you bạn
Mount
Chấm điểm đi
1
1
Nguyễn Ngà
01/01/2022 21:57:27
+3đ tặng

Ngày hôm nay, vì trời mưa to, lại không có áo mưa, nên em đành phải ngồi lại trong lớp học chờ mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng lũ bạn ngồi ngắm mưa rơi, em lại chợt nhớ về kỉ niệm dưới mưa của mình vào hơn ba năm về trước.

Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn bè rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. Vì vậy, chúng em đành ngồi lại ở hành lang lớp để chờ người đến đón. Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ mưa rào. Khiến trên sân có đầy những vũng nước to nhỏ. Thế là em cũng các bạn rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em hò reo, rượt đuổi nhau vô cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, vì tính hiếu thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Và tất nhiên là em không thể nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi, còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình.

Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn và nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm lung tung nữa. Và mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi mà nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch ấy của mình.

Hoàng Quân
cảm ơn nha

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Câu hỏi Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo