Bình Yên – Quê hương tôi đó. Nơi đã cho tôi mầm sống ngay từ buổi chào đời cho đến khi tôi khôn lớn như bây giờ. Tuổi thơ tôi cứ êm đềm bên lũy tre xanh, cánh đồng bát ngát và con đường quanh co. Và cũng chính nơi đây đã lưu giữ lại biết bao kỉ niệm nhớ mãi thời thơ ấu của tôi.
Trải qua ba mươi năm lớn lên ở đây, tôi cũng phải tải qua bao trận roi khủng khiếp của ba, bao lần mắng mỏ của mẹ. Vậy mà tôi vẫn nghịch ngợm, vẫn nô đùa. Mới gần đây, tôi đã bị một trận no đòn của bố vì cái tội đi chơi mà không xin phép. Những kỉ niệm nhớ mãi đó cứ theo tôi đến tận bây giờ, mỗi khi gặp sóng gió cuộc đời, những kỉ niệm đó lại giúp tôi xoa dịu nỗi buồn. Chả là như thế này…
Tôi có một người cậu tên là Trung. Cậu lớn hơn tôi hai tuổi mà nghe chừng nghịch không kém tôi. Cậu có dáng người nhỏ nhắn, cao lênh khênh. Nước da đen cháy vì phải làm việc đồng nhiều. Còn tôi may mắn hơn nhiều, tôi không phải làm việc đồng áng bao giờ nhưng tôi vẫn cứ đen, có khi đen hơn cả cậu. Cậu tôi thường trêu: “Mày suốt ngày học mà cứ đen thui thế kia à! Những lúc đó, tôi chỉ cười trừ. Mà lấy đâu ra học suốt ngày cơ chứ, có mà đi nghịch trời nắng nhiều ấy! Và cái kỉ niệm nhớ mãi này cũng liên quan đến cậu Trung…
Có một lần, như bao lần khác, tôi đạp xe vào nhà ông ngoại rồi rủ cậu đi chơi. Lúc đó, đã mười hai giờ trưa. Tôi ăn cơm xong rồi gải vờ đi ngủ. Chờ đến khi cả nhà đã ngủ hết, tôi trốn đi, lấy xe đạp đi một mạch vào nhà cậu. Cậu đang ngồi ở gốc cây trong vườn, thấy tôi vào sướng như bắt được vàng. Tôi cất xe đạp, chạy ra chỗ gốc cây cậu ngồi rồi nói thầm: “Ông ngủ chưa?” Cậu tôi cũng thì thầm: “Ngủ rồi! Đi chơi không?” Tôi trả lời: “Vào đây không đi chơi thì đi học à!” Thế rồi cả hai cậu cháu bắt đầu cuộc phiêu lưu đầy lý thú.
Tôi chạy đi đào run. Tôi cuốc từng nhát một cách nặng nè. Tôi thở hồng hộc, mặt đỏ bừng bừng. Xới tung cả khoảng đất trống sau mà tôi mới được có hai con. Cậu tôi đã chuẩn bị xong cần câu. Cậu ra vườn xem thành quả của tôi thế nào thì thở dài than: “ Mày xới vườn sau của bà lên về bà cho mày ăn ớt”. Thế rồi cậu kéo tôi ra chỗ khúc gỗ để trong vườn lâu ngày. Cậu lật từng khúc lên, run ngho nghe đầy trên mặt đất. Thế là tôi tha hồ mà nhặt. Cậu tôi cốc nhẹ đầu tôi bảo: “Mày còn kém lắm, nhìn cậu mà học tập”. Phần chuẩn bị đã xong, hai cậu cháu vác cần ra tít tận ao làng câu cá.
Mỗi cậu cháu một cái cần. Hình như trời nắng quá. Nắng đến nỗi cá không thèm cắn. Câu được một lúc lâu, tôi chán nản chạy sang chỗ cậu, cậu đã ngủ được một giấc trên bãi cỏ rồi. Tôi lay cậu tôi dậy bảo: “Thôi! Về đi cậu”. Cậu tôi gật gù rồi cả hai thu cần rồi đi về. Kỉ niệm nhớ mãi của tôi cũng không dừng lại ở đấy.
Về đến nhà thì đã hai giờ chiều. Tôi nói nhỏ bí mật này nhé: “Chiều nay tôi trốn học đấy!” Tôi lại rủ cậu đi bắt châu chấu và thả diều ngoài đồng, cậu tôi đi thả bò ra vườn và kiếm chai để bỏ châu chấu.
Cả hai cậu cháu lại đủng đỉnh đi ra đồng. Vừa đi cậu vừa hỏi tôi: “Mày xin phép mẹ chưa?” Tôi chần chừ rồi cũng bảo “Có”. Bởi tôi biết nếu chưa xin phép mẹ cậu sẽ không cho tôi đi đâu. Tới nơi, cậu cởi trần ra rồi vứt cái áo vào giỏ xe, cậu tôi nhìn gầy thế mà cơ bắp nổi thế. Bắp tay cậu to phải hơn cái chày giã gạo. Cậu nhảy xuống ruộng sắn, châu chấu cứ bay tới tấp. Cậu vồ, cậu chộp, chả mấy chốc đã đầy một chai. Những món này tôi giỏi hơn nhiều, tôi bắt đã gần đây chai thứ hai. Cậu khen tôi nức nở.
Gió ngoài đồng lồng lộng. Mặt trời lúc này đã không còn chói chang như trước, tôi lấy cái chai bỏ vào giỏ, ngồi căng diều. Cậu tôi làm diều đẹp khỏi chê. Diều cứ vi vu, vi vu. Tôi nằm trên đám cỏ mà vui sướng biết bao.
Bất chợt tôi nhìn đồng hồ, thôi chết, đã năm giờ rồi cơ à. Tôi xin phép cậu về trước rồi phóng thật nhanh xe về nhà. Về đến nhà, mẹ tôi đã ngồi ở ghế, mặt nóng như chảo lửa. Thấy tôi về mẹ tôi cầm ngay cái chổi chít. Tôi vẫn bình thản chào mẹ. Rồi mẹ tôi tra hỏi một loạt. Mẹ tôi kết thúc bằng cái câu quen thuộc: “Nằm xuống…!” Bộp…bộp…bộp – Tiếng chổi đập vào mông tôi kêu lên. Tôi đau đớn nằm im…
Tôi sẽ nhớ mãi kỉ niệm nhớ mãi này và sẽ không bao giờ quên. Đây đúng là bài học nhớ đời cho tôi.