Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Biểu cảm bốn mùa trên đất nước thân yêu

3 trả lời
Hỏi chi tiết
587
0
0
Ori
28/05/2019 20:49:08
Thời gian cứ trôi. Nó đem đến cho con người bao điều kì diệu. Một trong những điều kì diệu và tuyệt vời ấy là thời gian ban tặng cho con người, cho cuộc sống bốn mùa.
Món quà kì diệu thứ nhất - mùa xuân. Mùa xuân đến, hơi thở nồng nàn, rạo rực cũng theo về. Hơi thở ấy và đôi bàn tay mềm mại của mùa xuân như có phép màu thổi hồn vào vạn vật, ve vuốt vạn vật. Tất cả tỉnh giấc sau những ngày đông giá và sự sống bắt đầu cựa mình. Cũng chỉ chờ có vậy, những chồi non thi nhau vươn mình, những cành đào, cành mai bừng dậy muôn sắc màu. Ta bắt gặp màu nắng vàng tinh khiết của phương Nam trong những cánh hoa mai, sắc hồng tinh khôi e thẹn trên má thiếu nữ của cành đào phương Bắc, màu trắng thanh cao trong mỏng mảnh hoa mận, hoa lê... Mùa xuân đẹp biết bao, bởi đó là sự khởi đầu, là sự hồi sinh. Màu lá non ngỡ ngàng như mắt trẻ tròn xoe chào cuộc sống. Xanh biêng biếc như màu nắng non - mới lên. Mới mẻ và tinh khôi, ấm áp và rạo rực, trỗi dậy và bừng bừng nhựa sống. Ấy là mùa xuân. Ta hãy lắng nghe trong gió lời thì thầm cám ơn của cây, của đất, của đàn chim từ phương Nam bay về. Ta hãy lắng nghe lời mời gọi thiết tha, lời hát ngọt ngào của cuộc sống. Và cả lòng ta nữa cũng đang ngân vang muôn ngàn cung bậc cảm xúc trước nồng nàn mùa xuân.
Nắng non lấp lánh nhường chỗ nắng vàng - Đám mây trắng tinh thơm nức hương của chồi non nhường bầu trời cho những đám mây xanh lơ. Không gian trong veo. Hạ sang. Nắng nhiều vô tận. Gió cũng hào phóng trong mỗi chiều hè, vuốt ve, mơn man cây cỏ. Rồi ve thảng thốt kêu, rồi hoa phượng náo nức tuổi học trò. Trong ta bỗng lạc vào mênh mang kí ức khi bắt gặp cả một trời rực đỏ màu phượng. Tạm biệt mái trường ta về với những ngày hè sau chín tháng bên thầy, bên bạn. Nhưng rồi lại bất chợt nao nao khi thèm nghe tiếng trống trường mỗi sáng, thèm những bước nhảy tung tăng cùng lũ bạn trên sân trường. Thèm cả tiếng thầy cô âu yếm lẫn trách phiền mặc dù có những lúc trong năm học ta thấy ngại vì những bài, những vở. Thế rồi ve cũng mệt, im dần tiếng. Phượng cũng buồn vì học trò nghỉ hết không biết vui cùng ai nên nhạt dần và lả tả thả những cánh son, sấm bớt ra oai, mưa rào lười biếng ít ghé thăm, màu vàng rực rỡ của tháng năm, tháng sáu nồng nàn cũng phai. Hạ sắp qua, học trò lại kéo về ríu rít trên sân trường. Phượng cố nán lại bằng tán lá màu lục thẫm và những quả non treo khắp cành cây như là gom cả mùa hè giấu vào đó để giành cho lũ học trò.
Hè hết rồi. Thu cũng đến. Tiếng trống khai trường náo nức, xôn xao trong cơn gió se se đầu mùa. Trời xanh vời vợi cao. Mây lưu luyến nghiêng mình làm dáng. Con đường tới trường mươn mướt cỏ sương. Rồi lá dần chuyển sắc. Từ màu xanh ngỡ ngàng lúc xuân đến, màu xanh thẫm trong nắng hè giờ bắt đầu chớm sắc vàng. Lá vàng hẳn, riêng bàng thì đỏ. Thu trầm mặc. Mùi hoa sữa gợi tuổi mười lăm dìu dặt, ngọt nào tan trong gió. Những bông cúc vàng, những triền đê có mây tím ngắt. Tất cả thuộc về mùa thu. Lòng chợt buồn, nỗi buồn vẩn vơ, vô cớ như sắp thành thi sĩ theo Xuân Diệu năm nào vì không hiểu vì sao có nỗi buồn ấy. Rồi lá tạm biệt cây. Chim tạm biệt phương Bắc. Thu tạm biệt ta với bao vương vấn hẹn ngày gặp lại.
Trời trờ lạnh. Đông giá rét đã kịp nối gót thu, hiện hữu quanh ta với những cơn gió tê buốt. Cây trơ những bàn tay gầy guộc xoè ra giữa bầu trời xám lạnh. Bất chợt, ta thèm hơi ấm, từ lòng mẹ, từ hơi thở nồng nàn và vòng tay mẹ dù ta không còn nhỏ dại. Thèm cả bếp than hồng thơm phưng phức mùi ngô nếp nướng. Thèm về nhà nhanh hơn, sớm hơn sau giờ tan trường chứ không la cà như những chiều hè dịu mát. Thương bạn nghèo lúc này ta san sẻ một cái áo ấm, một cái khăn len. Ta bỗng thấy mùa đông thật đáng yêu khi nó khiến con người muốn xích lại gần nhau để tìm hơi ấm. Thứ hơi ấm từ tấm lòng nhân hậu, từ sâu thẳm trái tim yêu thương không giá rét nào len tới làm nguội lạnh. Cám ơn mùa đông đã cho ta biết thêm nhiều về con người và cuộc sống.
Bốn mùa đi qua thế đấy. Ta yêu bốn mùa trên đất nước ta. Ta yêu con người sống quanh ta. Ta bỗng thấy mùa nào cũng kì diệu, con người nào cũng lấp lánh vẻ đẹp rất riêng dù họ đang xuân hay đã bước sang đông của đời người. Ta thèm được yêu thương. Ta thấy mình lớn lên trong tình yêu rất người đó. Cám ơn bốn mùa của đất nước thân yêu và cám ơn đất nước thân yêu đã cho ta bốn mùa để yêu để lớn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Lê Thị Thảo Nguyên
28/05/2019 20:49:14
Có bao giờ bạn tự hỏi : “Tại sao người ta hay thích mùa xuân, hạ, thu mà lại bỏ rơi mùa đông ?”. Bởi vì mùa đông lạnh lẽo và bầu trời u ám ư ? Hay vì cây cỏ xác xơ úa tàn? Đấy chỉ là một khía cạnh rất nhỏ, mùa đông cũng có những nét đáng yêu riêng biệt còn giấu kín bên trong những lớp lá khô úa tàn đấy !
Này nhé, nếu ngoài trời lạnh giá, gió bấc rít ào ào ngoài cửa, gia đình bạn ngồi quây quần bên mâm cơm nóng hổi, bạn có cảm nhận được sự ấm cúng không ? Hẳn là có rồi. Vậy, mùa đông đã làm cho gia đình bạn đầm ấm, hạnh phúc. Còn nếu bước ra khỏi nhà thì sao? Lúc đó gió sẽ rít lên từng hồi, thấm lạnh da thịt bạn, dù bạn đã được bọc trong mấy lớp áo dày cộm. Lúc đó, bạn có chạnh lòng nghĩ đến những bạn nhỏ bằng tuổi chúng ta đang sống cảnh màn trời, chiếu đất, mùa đông cũng như mùa hè chỉ có độc một tấm áo mỏng manh không ? Hay vào buổi đêm sương giá, đang say sưa nghe nhạc trong đệm ấm, chăn êm, bạn chợt nghe một tiếng rao lanh lảnh : “Ai bánh mì, bánh khúc nóng không?”. Tiếng rao yếu ớt dần rồi như bị cuốn theo cơn gió ào ào. Thế là bạn vùng dậy và chạy ra... Vậy là mùa đông gợi mở tấm lòng bạn. Mùa đông thắp những ngọn nến yêu thương ngời sáng trong vô vàn trái tim nhân ái. Mùa đông tưởng như lạnh lẽo mà lại ấm áp tình người.
Bạn thấy mùa đông thật đáng yêu và tốt bụng với mọi người nhưng còn mình thì sao ? Mùa đông luôn phải gắng sức, vượt lên sự khắc nghiệt ! Sao vậy ? Vì mùa đông phải chắt chiu cho mình từng giọt nắng hiếm hoi. Một chiều đông bất chợt, vài giọt nắng rớt xuống bên hiên nhà lặng lẽ, mùa đông nở một nụ cười mừng rỡ, lòng tràn ngập niềm vui sướng. Lúc đó, gió không thổi mạnh nữa, bầu trời trở nên thoáng đãng, hiền hòa hơn. Mùa đông yêu nắng lắm nhưng sao nắng dành cho mùa đông lại ít ỏi ? Vậy chúng ta có thể góp cho mùa đông một chút nắng không? Có chứ ! Bạn hãy nhìn những bông cải vàng kia. Đó là màu vàng của nắng đấy ! Chắc chắn mùa đông sẽ sung sướng rạng ngời nhờ sắc vàng hoa cải, các bạn nhỉ ?
Mùa đông thật tốt bụng và thân thiện ! Chúng ta nên an ủi và sẻ chia với mùa đông. Hãy mở lòng ra và mỉm cười với mùa đông bạn nhé! Biết thông cảm và thấu hiểu mọi người, bạn sẽ thấy tâm hồn mình thanh thản và ngập tràn tình yêu thương, hạnh phúc.
1
0
doan man
28/05/2019 21:00:17
... Mùa nào em thích nhất? Bốn mùa của đất nước, mùa nào em cũng yêu. Thật vậy, bốn mùa của đất nước mùa nào em cũng yêu bởi mùa nào cũng xinh, cũng đẹp. Và điều quan trọng nhất là bởi bốn mùa đều là những mùa của quê hương yêu dấu.
Em không thể nào quên được mùa đông với sắc màu vàng rực của những cánh đồng lúa đến mùa gặt bông. Giữa cái se se, lạnh lạnh của tiết trời tháng Mười, sắc vàng tươi tắn mang dấu hiệu của sự no ấm như sưởi nóng trái tim mỗi con người. Dưới ruộng lúa, trên đường làng, trong sân phơi, người người hồ hởi, mồ hôi rơi thánh thót mà miệng vẫn nở nụ cười vui sướng . Hơi những miền quê thôn dã để đến với vùng thành phố, ta sẽ ngạc nhiên bởi sự tấp nập ồn ã hàng ngày như lắng hẳn đi. Đường phố vắng vẻ, mọi vật như cố xiết lại để chống chọi với cái giá lạnh mùa đông. Cây bàng già khẳng khiu trơ trọi, dưới mặt đường buồn rười rượi những chiếc lá khô khốc, già nua. Chim chóc cũng rủ nhau đi đâu mất để bầu trời xám lại buồn thiu Nhưng chớ thấy đông lạnh, đông buồn mà bảo vạn vật sắp lìa đời. Không, cái hiu hắt, khẳng khiu của cây của vật chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong những vỏ cây meo mốc những dòng nhựa nóng đang cuồn cuộn chảy, đang cần cù chăm chỉ nuôi cây. Cái im lặng hiện giờ là điều cần thiết để một ngày kia vang lên tiếng hát tiếng cười xôn xao, rạo rực.
Và ngày ấy đã đến khi Chúa Xuân về với trần gian. Khắp nơi rộn rã tiếng vui cười nao nức: “Xuân ơi xuân đã về! Có tin vui nào vui hơn ngày xuân đến!”. Không gian trút bỏ bộ mặt xám xịt, trầm ngâm. Thay vào đó là những vạt nắng ấm áp dịu dàng, những cơn mưa bụi “đổ êm êm trên bến vắng" Điều kì diệu nhất là những chồi non tí hon đang nhô ra ngơ ngác ngắm đất trời. Màu xanh nõn nà, ngon lành ấy khiến đất trời bừng lên một sức sống mới rạo rực say mê. Chim chóc sau mùa di cư cùng gọi nhau về chốn cũ, chuyện trò tâm sự râm ran. Vui nhất là các em nhỏ, xuân về là Tết đến, các em có áo mới, được lì xì mừng tuổi, được mua lợn để dành... Người lớn, cả những người khó tính nhất cũng nở nụ cười bao dung nếu không vô cớ ngân vang một lời hát khe khẽ nào đó...
Nhưng xuân cũng mới chỉ là khúc dạo đầu cho bản hòa ca náo nhiệt của trời đất. Mùa hạ mới là cao trào của sự ồn ào, náo nức ấy. Nốt nhạc đầu tiên là cái nắng chói chang vàng giòn, nó nhắc nhở mọi người nên yên vị trong nhà và nếu có ra ngoài phải biết mang mũ nón cẩn thận Vậy nên, mùa hạ là mùa các loại mũ, ô bung nở như hoa dưới phố. Tiếp đến là những tán lá xanh um tuôn ra không ngớt, từ trên cao nhìn xuống, có lẽ các nhà du hành vũ trụ cũng ngỡ ngàng về Trái Đất thân yêu. Từ các vòm lá xôn xao, tiếng ve ngân râm ran là dấu hiệu rõ nhất báo hiệu hè đã về. Tiếp đến là hoa phượng đỏ rực, là trái chín vàng cây, là kì nghỉ hè vui sướng rạo rực... Yêu lắm mùa hè ơi!
Khi những cơn mưa rào dịu xuống, không bất ngờ ập xuống những tán cây. Khi giọt nắng đã nhạt bớt màu, khi các cô cậu học trò ngừng không nói đến chuyện vui chơi... Là khi ấy, mùa thu đã về. Trời mùa thu trong xanh, nước mùa thu cũng trong xanh bởi mùa thu là mùa của những dịu êm, nhẹ mát. Tiếng trống tựu trường nhảy nhót trong trái tim cậu học trò nhỏ. Chiếc lá chao nghiêng trong không gian làm bỡ ngỡ lòng người nghệ sĩ. Cơn gió heo may chạy dài theo dãy phố làm lá thu xao xác suốt con đường. Mùa thu thường gợi nỗi buồn vương tơ rất nhẹ. Nhìn mây lững lờ trôi, nhìn nước lững lờ chảy, nhìn chim lững lờ bay, tâm hồn nhỏ của tôi cũng lững lờ lang thang những con đường hoa sữa...
Bốn mùa của đất nước, mỗi mùa một sắc màu, một cảm xúc. Tôi yêu tất cả những hình hài màu sắc ấy như yêu chính quê hương yêu dấu của mình.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư