Khổ thơ cuối với ước nguyện chân thành, tha thiết của nhà thơ đó là được hoà vào cảnh vật bên Bác: Mai về miền Nam thương trào nước mắt Muốn làm con chim hót quanh lăng BácMuốn làm đóa hoa toả hương đâu đây Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này.Nghĩ đến ngày mai phải về miền Nam, phải rời Bác Hồ kính yêu, Viễn Phương thấy hết sức tiếc nuối. Trào nước mắt, dòng nước mắt không chảy nhỏ giọt mà tuôn trào như chứng minh cho tấm lòng thương yêu Bác. Nhà thơ ước muốn làm con chim nhỏ quanh lăng, dâng tiếng hót, góp tiếng rộn ràng, ước làm cành hoa dâng hương, í ắc vào vườn hoa bên lăng, ước được làm cây tre với hai chữ trung hiếu nơi đây. Khổ thơ một với hình ảnh cây tre, khổ thơ cuối lặp lại hình ảnh này đã tạo một kết cấu đầu cuối tương ứng như minh chứng cho lòng trung với Bác của nhà thơ. Những ước muốn nhỏ nhoi thôi nhưng sao như bao cả một tấm lòng rộng lớn.Bài thơ với nhịp điệu trầm bổng, giọng thơ lúc nhanh lúc chậm buồn thương nghe như sao những nốt nhạc thánh thót. Bài thơ đã được một nhạc sĩ phổ nhạc, khiến cho những dòng chữ này càng đi sâu vào lòng người. Lòng kính yêu tha thiết của tác giả đối với Bác Hồ kính yêu là nét nổi bật, đáng nhớ trong tâm hồn mỗi người chúng ta về hình ảnh người cha già