Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Cảm nhận về ý nghĩa thiêng liêng của chiếc lược bằng ngà

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
371
1
0
doan man
12/05/2019 11:47:29
Câu truyện cảm động về tình cha con đã phản ảnh sâu sắc tình cảm con người trong hoàn cảnh chiến tranh đã thể hiện rõ chủ đề tư tưởng của tác phẩm.
Tình huống bé Thu không nhận ba là bất ngờ đầu tiên. Hai cha con không gặp nhau chưa đầy một tuổi cho đến khi kháng chiến kết thúc, anh trở về đứa con gái tám tuổi không hề nhận ba, không hề chịu gọi lấy một tiếng ba. Giây phút anh chờ đợi tiếng gọi ba là lúc cha con xa nhau. Anh hứa sẽ về mang tặng con chiếc lược bằng ngà và đã làm xong nhưng chưa kịp trao cho con gái thì anh hi sinh. Tình cha con sâu nặng bộc lộ trong những tình huống éo le, ngặt nghèo của bom đạn chiến tranh. Chiếc lược ngà đã có giá trị tố cáo tội ác của chiến tranh đối với cuộc sống của con người. Vết sẹo làm biến dạng khuôn mặt anh sáu, khiến con bé không nhận ra ba là do chiến tranh. Và thật đau xót cha chưa kịp trao kỉ vật cho người con yêu dấu như lời hứ thì chiến tranh đã cướp đi sinh mạng anh.
Qua việc tác giả tả người con gái tám tuổi bướng bỉnh gan góc, thể hiện bút pháp tâm lý nhân vật đặc sắc. Với trẻ thơ nó thấy bứ ảnh chụp cùng gia đình lúc nhỏ ba không có vết sẹo mà bây giờ có vết sẹo mà bảo gọi bằng ba, nó nhất quyết không chịu nhận ba, chi tiết gọi "trổng" và chi tiết chắt nước cơm đã khắc họa nổi bậc sự đáo để hồn nhiên của bé Thu, đặc biệt là chi tiết khi anh Sáu gắp cho nó cái trứng cá nó hất đi, bị ba đánh nó không khóc, không phá mâm cơm, không chạy đi mà ngồi im đầu cúi gằm xuống, rồi nó nghĩ gì lại gắp trứng cá lên bỏ vào chén và đứng dậy lên không ngồi nữa. Từ đó ta thấy nó sau này thực sự gan góc, bướng bỉnh qua cô gái giao liên Thu. Sau đó ta thấy cha nó lên đường nó lại đổi khác, con bé như bị bỏ rơi, vẻ mặt của nó có cái gì khác khác, không bướng mà nét mặt như buồn rầu nhưng với trẻ thơ ta thấy cái buồn rất dễ thương, đôi mi uốn cong và không hề chớp, đôi mắt nó to hơn, cái nhìn của nó không ngơ ngác; không lạ lùng, nó nhìn với vẻ nghĩ ngợi sâu xa. Rồi thì ta thấy sau đó nó gọi tiếng Ba kéo dài, tiếng kêu của nó rất xót xa, nó cố đè nén bao nhiêu năm nay, thèm được gọi, vừa chạy xô tới như một con sóc, nó ôm chạt cổ ba nó. Khi tiếng gọi cha đó ta thấy nó rất thiêng liêng, quý giá bởi đón chờ đó là cả tấm lòng cao đẹp, thương yêu co vô hạn của người cha.
Rồi thì, câu chuyện cảm động đã xảy ra, khi anh chưa kịp thực hiện được ý nguyện cuối cùng của anh sáu trước lúc hi sinh. Người cha ấy vui mừng hớn hở nhủ trẻ bắt được quà khi tìm được khúc ngà để làm lược tặng con gái như lời hứa lúc ra đi. Anh cưa từng chiếc răng lược tỉ mỉ thận trọng cố công như người thợ bạc, gò lưng, tẩn mẩn khắc từng nét "Yêu nhớ tặng Thu con của ba ", nơi rừng sâu nỗi nhớ ấy dồn cả vào công việc ấy, nâng niu ngắm nghía nó, chưa chải được cho con nhưng như đã gỡ rối được phần nào tâm trạng của anh. Nó là biểu tượng của tình yêu thương con, săn sóc của người cha dành cho con gái, không ai hiểu nhau bằng tình đồng đội và rồi người trao lược không phải là cha mà coi như là cha thật vậy.
Chiếc lược ngà đã đạt giá trị sâu sắc cả về nội dung và hình thức, se còn gây được xúc động cho cả mọi chúng ta và trong tương lai.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Quỳnh Anh Đỗ
04/06/2019 08:52:10
Chiến tranh có thể tàn phá những gì trên đường nó đi qua, duy nhất tình cảm gia đình không bom đạn nào có thể hủy diệt được.Điều này thể hiện rõ qua đoạn trích từ tác phẩm Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng. Tình yêu thương con mãnh liệt của anh Sáu gửi gắm trong chiếc lược ngà mà anh làm tặng cho con khiến người đọc vừa yêu mến vừa xót xa.
Ước muôn của bé Thu rất giản dị “Ba về ba nhớ mua cho con cây lược”. Nhưng anh muốn quà cho con phải đặc biệt, phải tự tay mình làm lấy và anh quyết định làm cây lược cho con – chiếc lược bằng ngà.Có nhìn thấy anh Sáu với gương mặt hớn hở như đứa trẻ được quà từ trong rừng chạy ra, tay giơ cao khúc ngà, mói biết anh yêu con biết chừng nào. Làm chiếc lược cho con đúng là một cuộc hành trình, bởi người cha chiến sĩ ấy vừa đối mặt với đạn bom, với đói rét, hiểm nguy, lại vừa tỉ mỉ mài từng chiếc răng lược.
Nhà văn miêu tả hình ảnh anh Sáu lúc đó thật chi tiết: “Anh lấy vỏ đạn hai mươi ly của Mĩ, đập mỏng làm thành một cây cưa nhỏ, cưa khúc ngà thành từng chiếc răng lược, thận trọng, tỉ mỉ và cố công như người thợ bạc.”. Tình yêu thương con đã biến người cha chiến sĩ thành một nghệ nhân, nghệ nhân ấy thực hiện tác phẩm duy nhất trong cuộc đời mình – cây lược bằng ngà để tặng cho con.
Trong từng chiếc răng lược có nỗi nhớ thương con, có sự ân hận vì đã đánh con, có niềm mong đợi ngày trở về. Cho nên, chiếc lược ngà trở thành biểu tượng của tình phụ tử thiêng liêng. Một chiếc lược xinh xắn dành cho con gái duy nhất của anh: “Cây lược dài độ hơn một tấc, bề ngang độ ba phân rưỡi, cây lược cho con gái, cây lược dùng để chải mái tóc dài, cây lược chỉ có một hàng răng thưa. Trên sóng lưng lược có khắc một hàng chữ nhỏ mà anh đã gò lưng, tẩn mẩn khắc từng nét: “Yêu nhớ tặng Thu, con của ba”. Dòng chữ khắc trên lược thể hiện tất cả nỗi niềm của anh Sáu và sẽ khắc sâu vào trái tim con gái anh.
Chiếc lược làm xong, tâm trạng anh có lẽ nhẹ nhàng hơn, mong ước bé nhỏ của con gái đã được thực hiện. Lúc này, trong anh dậy lên niềm mong muốn, sau chiến thắng, trở về trao cho con món quà ấy. Thế nhưng chiến tranh dập tắt niềm mong ước đó: “Trong một trận càn lớn của quân Mĩ – Ngụy, anh Sáu hy sinh. Anh bị viên đạn của máy bay Mĩ bắn vào ngực”. Lời kể như nấc nghẹn, người cha đã không thể thực hiện trọn vẹn lời hứa với con – trở về và trao cho con cây lược. Chiếc lược ngà trở thành kỉ vật thiêng liêng của tình phụ tử.
Nhân vật anh Sáu tiêu biểu cho những người cha chiến sĩ có lòng yêu nước nồng nàn và tình yêu con sâu sắc. Nhưng vì hoàn cảnh chiến tranh họ không có điều kiện gần gũi yêu thương chăm sóc con. Họ hi sinh niềm hạnh phúc của mình để làm nhiệm vụ với non sông đất nước đồng thời vẫn làm điểm tựa tinh thần cho người thân của mình.
– Tình yêu con sâu sắc của người cha miền núi – Y Phương, qua một đoạn trong bài thơ “Nói với con”:
Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười
Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát.
(Nói với con, 1980, Y Phương)
Bài thơ “Nói với con” là tiếng lòng của người cha miền núi yêu thương con và nặng lòng với quê hương, làng bản. Bài học đầu đời người cha dạy cho con về cội nguồn sinh dưỡng của mỗi người được gợi lên từ khố thơ đầu:
Chân phải bước tới cha
Chân trải bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười
Thật hạnh phúc biết bao, mỗi bước đi, tiếng nói, tiếng cười của con đều được cha mẹ chăm chút, nâng niu, vui mừng đón nhận. Con lớn lên từng ngày, từng ngày trong tình yêu thương, nâng đỡ và mong chờ của cha mẹ. “Chân phải” con bước đến cha để được dạy dỗ, chỉ bảo ân cần, để được tiếp thêm sức mạnh và niềm tin khi gặp khó khăn vấp ngã. “Chân trái” con bước đến mẹ, phía của trái tim để được đón nhận suối nguồn yêu thương, chở che trìu mến. Vây bọc xung quanh con đầy ắp tiếng nói, tiếng cười chứa chan niềm hạnh phúc đơn sơ, bình dị.
Cách thể hiện cảm nghĩ của nhà thơ thật độc đáo, vừa cụ thể, vừa giàu tính hình tượng và khái quát cao: “chân phải”, “chân trái”, “tiếng nói”, “tiếng cười”… làm nổi bật cái hồn của bức tranh về gia đình hạnh phúc, nơi mà mồi người sinh ra đều được ôm ấp, ru vỗ trong tình yêu thương của cha mẹ.
Không gian cảm xúc dường như lan tỏa từ nhà sàn ra làng bản, lời thơ vẫn thiết tha, trìu mến:
Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Ngôn ngữ miền núi của Y Phương với ba tiếng “người đồng mình” nghe sao mà thân thương, gần gũi! Nhà thơ đã có một cách gọi những người cùng vùng, cùng miền với mình thật dung dị, mộc mạc mà chất chứa biết bao yêu thương, tự hào, kiêu hãnh. Người cha miền núi như muốn gợi cho con thơ thấy cuộc sống lao động nhọc nhằn của người Tày nhưng đậm sắc thái văn hoá dân tộc.
Bằng hình ảnh “vách nhà ken câu hát”, nhà thơ đã diễn đạt thật ấn tượng đời sống tinh thần vô cùng phong phú của người Tày – họ thích hát, điệu hát then, hát lượn tình tứ gọi mời của người Tày vang lên vào những đêm trăng, đêm xuân… Y Phương thổi cái hồn văn hoá dân tộc minh vào câu thơ và muốn con mình cũng phải biết yêu biết quý cuộc sống này nên hai tiếng “con ơi” hạ cuối dòng thơ vừa thiết tha trìu mến, vừa như cha khát khao trông đợi ở con.
So sánh:
Nét chung: Qua hai đoạn trích, ta thấy được những người cha khắp mọi miền đất nước, dù ở hoàn cảnh nào cũng dành cho con tình yêu tha thiết sâu nặng. Cha mẹ đâu chỉ bao bọc, chở che cho con mà còn mong muốn dạy cho con bao điều tốt đẹp để hoàn thiện nhân cách.
Nét riêng: Anh Sáu – người cha chiến sĩ, yêu thương con và nặng lòng yêu nước. Anh đành phải nén lại tình riêng mà tham gia chiến đấu. Tình yêu gia đình là động lực để anh đối mặt với khó khăn gian khổ. Còn người cha miền núi Y Phương, trong tình yêu con có tình yêu và niềm tự hào về quê hương làng bản. Y Phương muốn truyền cho con trọn vẹn tình yêu ấy, muốn con phải trở thành người Tày chân chính để góp phần nâng cao tầm vóc thôn làng.
Truyện “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng có ngôn ngữ kể chuyện đậm chất Nam Bộ; trong khi “Nói với con” của Y Phương có ngôn ngữ thơ đậm chất miền núi. Hai tác giả đều thành công khi thể hiện tình yêu thương con của những người cha miền xuôi, miền ngược.
Bằng ngôn ngữ bình dị, thiết tha, hai tác giả đã thể hiện thành công vẻ đẹp tình cảm gia đình và mối gắn kết của con người đối với gia đình, quê hương, đất nước.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×