Một người có hai chiếc bình lớn để chuyển nước. Một chiếc bình bị nứt nên khi gánh từ giếng về, nước trong bình chỉ còn một nửa. Chiếc bình lành rất tự hào về sự hoàn hảo của mình, còn chiếc bình nứt thấy dằn vặt, cắn rứt vì không hoàn thành nhiệm vụ.
Một ngày nọ, chiếc bình nứt nói với người chủ:
_ Xin lỗi ông chủ vì sự vô dụng của tôi trong suốt thời gian qua. Có lẽ ông nên vứt tôi đi thôi, chứ để tôi ở lại chỉ tổ làm ông thêm chật nhà. Lương tâm tôi cắn rứt vô cùng, ngay cả nhiệm vụ đơn giản là chứa nước mà tôi còn không làm được.
Người chủ tròn mắt ngạc nhiên, ông không ngờ chiếc bình gắn bó với mình mấy năm nay lại có những suy nghĩ tiêu cực như thế. Cuộc trò chuyện giữa ông và chiếc bình lặng đi hồi lâu, nhưng ông quyết định lên tiếng:
_ Ôi, người bạn của ta, sao ngươi chỉ toàn nghĩ đến những điều tiêu cực chung quanh mà lại không nghĩ đến điều tốt ngươi đã làm là giúp cho ruộng hoa trên con đường ta hay đi mỗi ngày thêm rực rỡ chứ?
Đến đây, ông muốn dừng lại để cho chiếc bình tự nghiền ngẫm và nhớ lại khoảnh khắc ông bưng nó trên con đường ấy. Nhưng nhìn đôi mắt nheo lại của nó, ông biết ngay nó đang cố gắng nhớ lại khó khăn thế nào. Chiếc bình thực sự không còn nhớ sự việc diễn ra trong suốt thời gian qua nữa, nó phá tan sự im lặng vốn nãy giờ đã bao trùm căn phòng, bằng cách lúng túng hỏi:
_ Có thật là thế không ông chủ?
Ông chủ nhìn chiếc bình đầy trìu mến, ông nói:
_ Phải, ngươi đã giúp cho những bông hoa bên lề tươi tốt hơn, rực rỡ hơn.
Để chứng minh cho chiếc bình thấy lời ông nói là đúng. Ngay hôm sau, ông liền bưng nó ra giếng, múc một gàu nước đầy. Lúc băng qua những bông hoa cúc dại, bên trong vết nứt của nó, nước từ từ luồn ra. Những giọt nước trong veo, mát lành trút xuống hoa. Chúng hả hê tận hưởng từng giọt. Trông chúng như tươi tỉnh hơn so với lúc đầu. Chiếc bình nứt vui lắm, nó cảm thấy tự hào về công việc này của mình. Kể từ đó, chiếc bình nứt không còn mặc cảm, tự ti nữa. Nó thầm biết ơn ông chủ tốt bụng đã cho nó một bài học quý giá.