Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Có ý kiến cho rằng Chí Phèo thật đáng thương, cũng có ý kiến cho rằng Chí Phèo thật đáng trách. Anh hoặc chị hãy trình bày về ý kiến của mình về 2 ý kiến trên

4 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
7.963
8
4
NGUYỄN THỊ THU HẰNG
06/12/2017 21:41:45
Trước hết, như bao đề nghị luận văn học về 1 ý kiến khác, em phải giải thích nội dung ý kiến đó và nêu ra vấn đề cần nghị luận. Sau đó đi vào bàn bạc, tất nhiên là trước đó em cũng phải khéo léo giới thiệu đầy đủ về tác giả, tác phẩm, nhân vật rồi.
- Tại sao nói Chí Phèo là gã mất trí, công cụ nguy hiểm trong tay bọn thống trị
Chí là kẻ cùng đinh trong xã hội, trong tay không có tiền, thân phận thấp bé, từ nghèo mà thành hèn. Cũng như bao thân phận mõ làng khác, Chí dễ dàng trở thành tay sai cho Bá Kiến, trở thành kẻ "không còn gì để mất", sẵn sàng làm mọi thứ để có tiền uống rượu dù cho phải đày đoạ thân xác, dù phải bán rẻ lương tâm. Em dựa vào nội dung tác phẩm để tìm dẫn chứng phân tích (kể từ khi Chí chào đời đã là một đứa trẻ không cha không mẹ, lớn lên tứ cố vô thân, không tấc đất cắm dùi, không một bàn tay đàn bà chăm sóc; cho đến khi bị Bá Kiến hại vào tù, đến khi r tù trở thành tay sai cho BK là cả một quá trình bị đày đoạ, bị làm cho bần cùng hoá, lưu manh hoá, mất cả hình hài lẫn nhân tính, phải "bán cả hình hài và tâm hồn cho quỷ dữ"; không còn là anh Chí hiền lành cục mịch của ngày xưa nữa.) Nhớ làm rõ 2 ý: mất trí thể hiện như thế nào (đánh mất mình, sẵn sàng gây gổ chửi bới và đánh nhau với bất cứ ai - đến mức không ai muốn dây vào; thậm chí sẵn sàng làm tổn thương bản thân để ăn vạ; quên đời trong rượu, triền miên say,...) và là công cụ nguy hiểm của bọn thống trị như nào (bị BK mua chuộc, đi đòi nợ cho BK ra sao...)
- Tại sao CP lại là một đầu óc sáng sủa nhất của làng Vũ Đại, vì tha hoá đến như thế, "cùng hơn cả thằng cùng" của làng Vũ Đại, và trong khi tất cả mọi người đều sống trong cái vòng thống trị ngột ngạt của cái xã hội thực dân nửa phong kiến, sống trong sự dúm dó, nịnh bợ, luồn cúi để được "yên thân"; sống mà không có bất cứ tình thương hay sự đồng cảm nào.... thì Chí là người ý thức được rõ nhất nguyên nhân sâu xa khiến mình không thể nào quay về với lương thiện, khiến mình không thể nào sống như một người bình thường; hiểu được cái xã hội ấy tù túng thối nát đến nhường nào, con người phải chịu bi kịch ra sao. Hơn ai hết Chí ý thức được bi kịch của cuộc đời mình, hiểu mình muốn gì và không thể làm gì để rồi đưa ra một lựa chọn vô cùng đau đớn, thảm thương, tưởng "mất trí" mà lại là quyết định của một người tỉnh táo nhất - cùng chết với kẻ đã biến mình thành quỷ dữ. (phân tích diễn biến tâm trạng của Chí từ sau khi Thị Nở truyền đạt lại lời của bà cô đến hết - đoạn diễn biến tâm lý kinh điển của cả tác phẩm này đó em)
- Đánh giá: Chí Phèo là nhân vật điển hình của văn học hiện thực phê phán 30 - 45
+ Đại diện cho một lớp người sống dưới đáy một cái xã hội tối tăm ngột ngạt; bị vùi dập, bị mất cả hình người lẫn tính người, phải chết nếu muốn được sống lương thiện, nếu muốn được sống là mình (chỗ này em có thể so sánh với Hồn Trương Ba, ý này sẽ rất sáng đó) -> phê phán, căm phẫn xã hội thực dân không cho con người ta được làm người --> tính hiện thực phê phán
+ Khẳng định nhân phẩm, tâm hồn của người nông dân ngay cả khi họ không còn được là người nữa. -> giá trị nhân đạo của tác phẩm; điều làm cho tác phẩm nói chung, CP nói riêng trở thành đặc sắc nghệ thuật của vh mà ít có tác phẩm, nhân vật nào sánh được.
+ Ngòi bút của tác giả: "tỉnh và lạnh" nhưng lại vô cùng giàu cảm xúc ở bên trong; ông viết về Chí như thể đó là một kẻ đáng giận, đáng hắt hủi, không "có cớ để cho người ta thương", "không bao giờ ta thương"; thế nhưng ẩn sâu đằng sau ngòi bút "dửng dưng" ấy lại là một con tim luôn sục sôi căm phẫn, xót xa đến tột độ, đồng cảm đến vô cùng với số phận ấy, tâm hồn ấy, bi kịch ấy....
+ Chí Phèo kết tinh cả cái tài, cái tâm và cái tầm của tác giả, là một hình tượng nghệ thuật vừa mang đậm giá trị hiện thực, vừa đậm tinh thần nhân văn nhân đạo.
------
Thời gian có hạn, kiến thức của chị cũng vậy, nên chỉ định hướng cho em được như thế, đề này khá hay, và nếu đi thi dù có không ra vào đề này đi nữa, nhưng cùng là viết về CP, em có thể "mượn" cái ý này của tác giả để đánh giá về nhân vật CP - là người tưởng như mất trí nhưng lại tỉnh táo nhất làng Vũ Đại. Chí Phèo luôn là tác phẩm kinh điển của NC, luôn tốn nhiều giấy mực để ngta bàn bạc, khai thác, thế nên sẽ rất tốt nếu em chủ động tìm hiểu thật sâu sắc về tác phẩm này, về anh Chí đáng thương này, và đồng cảm với anh ý ^^, em sẽ viết được 1 bài văn theo giọng điệu của riêng mình, đầy hiểu biết và đầy cảm xúc ;)
Chúc em học tốt!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
4
0
Nghiêm Xuân Hậu ( ...
06/12/2017 21:42:18
Mk chỉ có dàn ý thôi :
1. Mở bài
- Dẫn ra ý kiến trong đề bài.
- Nêu quan điểm của bản thân về ý kiến đó.
2. Thân bài
- Giới thiệu qua về tác giả, tác phẩm.
- Tóm tắt tác phẩm theo cuộc đời của nhân vật chính - Chí Phèo.
- Nêu lại ý kiến dẫn ra trong câu hỏi và giải thích:
+ "Mất trí": mất hết khả năng hoạt động trí óc, khả năng nhận thức, suy nghĩ, phán đoán hoặc bị điên.
+ "Công cụ": cái dùng để tiến hành một việc nào đó, để đạt đến một mục đích nào đó.
+ "Sáng sủa": có nhiều nét lộ vẻ thông minh.
- Khẳng định ý kiến đó đúng và chứng minh:
+ Chí Phèo là một gã mất trí, một công cụ nguy hiểm trong tay bọn thống trị:
• Mất trí - điên: Trước khi đi tù, dẫu có hoàn cảnh riêng độc đáo nhưng xét đến cùng, Chí là người nông dân lương thiện như nhiều người nông dân khác. Anh cũng có những mơ ước giản dị như nhiều người về một gia đình riêng hạnh phúc. Hơn nữa, Chí Phèo còn là người rất tự trọng.
Nhưng khi ở tù về, Chí đã không còn hình hài một con người, không những thế, tính cách Chí cũng khác xưa. Bây giờ Chí trở thành thằng liều mạng, hắn có thể làm mọi việc như mộí thằng lưu manh chính cống: kêu làng, ăn vạ, đập phá, đâm chém,... Trong mắt người dân làng Vũ Đại, Chí trở thành "con quỷ dữ", một gã mất trí, một thằng điên.
• Công cụ nguy hiểm trong tay bọn thống trị: Tuy là người nông dân lương thiện nhưng khi bị biến thành quỷ dữ, Chí Phèo rất dễ bị bọn thống trị lợi dụng. Từ chỗ hung hãng xách vỏ chai đến nhà bá Kiến, gọi tên tục của hắn ra mà chửi, Chí Phèo trở thành tay sai mới của lão. Đồng thời, Chí cũng nhanh chóng trở thành kẻ mù quáng gây ra tai hoạ cho những người nông dân lương thiện khác trong những cơn say triền miên.
Hậu quả là Chí bị khai trừ khỏi cộng đồng, sống tăm tối như thú vật, xa lạ với mọi người và xã hội loài người.
+ Chí Phèo là "một đầu óc sáng sủa nhất của làng Vũ Đại":
• Chí sẽ triền miên trong những cơn say và sẽ là một thằng điên, một công cụ nguy hiểm trong tay bọn thống trị cho đến chết nếu như không gặp thị Nở và khao khát trởlại làm người lương thiện. Với việc gặp thị Nở, nhà văn đã để Chí Phèo trở về kiếp người thật tự nhiên.
• Trong buổi "sáng hôm sau" (sau đêm gặp thị Nở), lần đầu tiên Chí tỉnh táo sau một cơn say dài và nhận thấy tình trạng bi đát, tuyệt vọng của cuộc đời mình. Khi ăn cháo hành, Chí trở lại là anh canh điền ngày xưa, thấm thìa nỗi đau của con người tự trọng bị vợ bá Kiến sai làm những việc nhục nhã. Chí mong nhờ thị Nở mà hoà nhập với mọi người, chấm dứt đoạn đời thú vật để sống đúng kiếp người.
• Khi bị thị Nở từ chối và không níu giữ được thị, Chí rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Chí thấm thìa sâu sắc bi kịch tinh thần của người sinh ra là người nhưng lại không được làm người. Chí vật vã, đau đớn. Chí tìm đến rượu nhưng càng uống càng tỉnh.
• Trong cơn khủng hoảng và bế tắc, Chí càng thấm thìa hơn tội ác của kẻ đã cướp đi của mình cả bộ mật lẫn linh hồn con người. Chí xách dao ra đi và đâm chết bá Kiến, đồng thời kết liễu cuộc đời mình. Ban đầu ai cũng nghĩ Chí cầm dao đi đến nhà thị Nở, nhưng bước chân đã đưa Chí đến nhà bá Kiến. Việc giết bá Kiến và tự sát không phải là hành động mù quáng do hơi men mang đến. Thực sự Chí đã thức tỉnh. Khi thức tỉnh, Chí biết mình không thể đập phá, chém giết như trước. Chí muốn lương thiện nhưng ai cho Chí lương thiện? Kẻ thù của Chí đâu phải chỉ là một mình bá Kiến hay bà cô thị Nở, mà là cả xã hội thối nát, tàn bạo đương thời. Đồng thời, chỉ có cái chết mới giúp Chí thoát khỏi kiếp sống của một con người - quỷ dữ. Trước đây, để tồn tại, Chí phải bán bộ mặt người và linh hồn cho quỷ dữ; đến nay, khi linh hồn đã trở về, Chí lại phải đánh đổi cả sự sống của mình. Với Chí, niềm khát khao được sống lương thiện còn cao hơn cả mạng sống.
• Sự "sáng sủa" của đầu óc Chí Phèo được thể hiện rõ nhất trong màn đối thoại giữa bá Kiến và Chí Phèo trước khi Chí hành động trả thù. Khi Chí cất tiếng dõng dạc: "Tao muốn làm người lương thiện", trước tiếng cười của bá Kiến, Chí đã nói to lên một sự thật mà ngay cả bá Kiến - cái đầu lọc lõi nhất của làng Vũ Đại cũng không hiểu nổi. Bá Kiến không hiểu được những điều Chí đặt ra trong hàng loạt câu hỏi: "Ai cho tao lương thiện? Làm thế nào cho mất được những vết mảnh chai trên mặt này? Tao không thể là người lương thiện nữa. Biết không!...". Hoá ra bộ óc cáo già của kẻ thống trị như bá Kiến đã không hiểu được những điều mà một nô lệ thức tỉnh như Chí đã hiểu, đã thấm thìa đến tuyệt vọng.
Diễn biến tâm lí, những hành động, ngôn ngữ và những câu hỏi chất vấn của Chí trước khi trả thù thể hiện rõ Chí Phèo từ một gã "mất trí, công cụ nguy hiểm trong tay bọn thống trị" đã trở thành "một đầu óc sáng sủa nhất của làng Vũ Đại". Nói cách khác, đó là kết quả quá trình chuyển biến tâm lí của Chí Phèo dưới sự tác động của hoàn cảnh sống và việc nuôi dưỡng sức sống tiềm tàng cũng như ý thức về giá trị của đời sống của bản thân.
3. Kết bài
Qua việc xây dựng hình tượng Chí Phèo - một nhân vật mà cuộc đời và số phận điển hình cho người nông dân trước Cách mạng, Nam Cao đã thể hiện một cảm quan hiện thực sâu sắc: tình trạng xung đột giai cấp ở nông thôn Việt Nam là hết sức gay gắt, nó chỉ có thể được giải quyết bằng biện pháp quyết liệt. Đồng thời, nhà văn cũng thể hiện rõ tư tưởng nhân đạo mới mẻ của mình: phát hiện, miêu tả phẩm chất tốt đẹp của người nông dân ngay cả khi họ đã bị xã hội biến thành quỷ dữ.
6
2
Trịnh Quang Đức
07/12/2017 06:12:09
“Chí Phèo” thật sự là một kiệt tác trong văn xuôi đương thời, là đỉnh cao trong sự nghiệp sáng tác của nhà văn Nam Cao. Ngòi bút Nam Cao có những quan tâm, những khám phá riêng về số phận người lao động bị chà đạp. Hình tượng nhân vật Chí Phèo-một điển hình nghệ thuật bất hủ trong văn xuôi Việt Nam-đã thể hiện cái nhìn đầy đủ mới mẻ, độc đáo có chiều sâu trong thể hiện nỗi khổ con người đó của Nam Cao.

Chí Phèo sinh ra không cha không mẹ, không họ hàng thân thích, không nhà không cửa, không tấc đất cắm dùi, cả đời không hề được biết đến một bàn tay chăm sóc của phụ nữ nếu không gặp thị Nở…Hắn ra đời trong một cái lò gạch cũ bỏ hoang, trong chiếc váy đụp; tuổi thơ của hắn bơ vơ “hết đi ở cho nhà này lại đi ở cho nhà nọ”, đến hai mươi tuổi thì làm canh điền cho nhà Bá Kiến.

Người nông dân cùng khổ ấy không được sống ngay cả cuộc đời nghèo khổ nhưng lương thiện của mình. Anh đã bị xã hội cướp đi cả bộ mặt người cùng linh hồn người để trở thành một con thú dữ, và bị loại khỏi xã hội loài người.

Mở đầu là tiếng chửi ngoa ngoắt, thách thức của Chí Phèo : "Hắn vừa đi vừa chửi.Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi...". Đấy là tiếng chửi của một tên say rượu, vô thức. Nhưng đằng sau tiếng chửi ấy là nỗi đau khôn cùng của người đàn ông mà trước đây hiền "như đất". Qua tiếng chửi đó, người đọc thấy được ba thái độ: thái độ thù hằn của Chí Phèo; sự dửng dưng của người đời và tình thương của tác giả dành cho nhân vật. Tiếng chửi ấy thực sự đánh thức lòng nhân ái của người đọc. Và cuộc đời của Chí Phèo lần lượt hiện dần lên đầy xót xa.

Bản chất lương thiện của anh đã bị xã hội ra sức hủy diệt. Lão cường hào Bá Kiến vì ghen tuông đã cho giải Chí Phèo lên huyện rồi sau đó để anh Chí ngồi tù. Cái nhà tù thực dân ấy đã tiếp tay lão cường hào bắt giam anh Chí lương thiện, vô tội để rồi thả ra một Chí Phèo lưu manh, hung ác. Trở về làng, Chí Phèo trở thành một con người khác hẳn-con quỉ dữ của làng Vũ Đại. Hắn muốn sống thì phải gây gỗ, cướp giật, ăn vạ…Muốn thế hắn phải gan, phải mạnh. Những thứ ấy Chí Phèo tìm thấy ở rượu. Thế là Chí Phèo luôn say, và “hắn say thì hắn làm bất cứ cái gì người ta sai hắn làm”. Chí Phèo thay đổi cả nhân hình và nhân tính: “ Cái đầu trọc lóc, cái răng cạo trắng hớn…hai mắt gườm gườm trông gớm chết”….Chí Phèo trở nên xa lạ với mọi người và xa lạ với chính anh. Chí Phèo giờ đây đã là con quỉ dữ của làng Vũ Đại “để tác quái cho bao nhiêu dân làng” , “hắn đạp đổ bao nhiêu sự nghiệp làm tan nát biết bao gia đình, làm chảy máu và nước mắt của bao nhiêu người…” Và thế là hắn không còn được mọi người coi là người nửa “ai cũng tránh mặt hắn mỗi lúc hắn qua”.

Nhưng điều đặc sắc và đáng quí hơn nữa ở Nam Cao là ngay trong khi miêu tả nhân vật bị tha hóa đến chỗ tận cùng, Nam Cao vẫn phát hiện trong chiều sâu của nhân vật bản tính tốt đẹp vốn có, chỉ cần một chút tình thương chạm khẽ vào là có thể sống dậy với bao điều tốt đẹp. Sự xuất hiện của nhân vật thị Nở trong tác phẩm có một ý nghĩa thật đặc sắc. Con người xấu “ma chê quỉ hờn” ấy lại là nguồn ánh sáng đã rọi vào chốn tối tăm của Chí Phèo, thức tỉnh, gọi dậy bản tính người của Chí Phèo, thắp sáng một trái tim qua bao tháng ngày bi hắt hủi.

Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với thị Nở, Chí Phèo giờ đây đã nhận ra nguồn ánh sáng ngoài kia rực rỡ biết bao, nghe ra một tiếng chim vui vẻ, tiếng anh thuyền chài gõ mái chèo đuổi cá, tiếng lao xao của người đi chợ…Chí Phèo như đã thấy “tuổi già của hắn, đói rét , ốm đau và cô độc-cái này còn đáng sợ hơn đói rét và ốm đau…Hắn khát khao làm hòa với mọi người…”

Từ con quĩ dữ, nhờ Thị Nở hay nói đúng hơn là tình thương của Thị Nở, Chí thực sự trở lại làm người. Bát cháo hành như một chất xúc tác kì lạ làm thăng hoa ở Chí bản chất người mà bấy lâu nay anh dường như quên lãng.

Nhưng bi kịch và đau đớn thay con đường trở lại làm người của Chí Phèo vừa hé mở thì đã bị đóng sầm lại. Bà cô thị Nở không cho phép cháu gái bà lấy “một thằng không cha chỉ có một nghề là rạch mặt ăn vạ”. Hay nói đúng hơn là định kiến xã hội đã không cho phép Chí được làm người. Chí Phèo thật sự rơi vào bi kịch tinh thần đau đớn. Hắn lại uống rượu nhưng “ càng uống càng tỉnh ra”. Tỉnh ra để thấm thía nỗi đau vô hạn của thân phận mình. Chí Phèo tìm đến nhà Bá Kiến đanh thép kết án lão và giết chết lão, sau đó anh tự sát. Anh không muốn sống nữa vì giờ đây ý thức về nhân phẩm đã trở về. Anh không thể sống kiểu lưu manh, sống như quỉ dữ nữa. Anh đã chết trên ngưỡng cửa trở về cuộc đời. Qua hình tượng Chí Phèo, ngòi bút nhân đạo của Nam Cao đã đặt ra vấn đề có ý nghĩa xã hội lớn lao.

Nam Cao đã xây dựng hình tượng điển hình người nông dân Việt Nam trước CMT8- Chí Phèo.

Bi kịch của Chí Phèo là bi kịch của một con người trong thời đại đen tối đã qua. Nhưng chúng ta cũng không được lãng quên mà phải ghi khắc để suy ngẫm về cuộc sống hôm nay. Điều đó nói lên giá trị lâu bền của tác phẩm và tầm vóc lớn lao của Nam Cao.
0
1
Quỳnh Anh Đỗ
07/12/2017 12:36:07
Trước Cách mạng tháng Tám, số phận người nông dân là mối quan tâm hàng đầu của dòng văn học hiện thực phê phán. Ngô Tất Tố có Tắt đèn với chị Dậu, Nguyễn Công Hoan có Bước đường cùng với anh Pha,... Và đặc biệt là Nam Cao với hàng loạt tác phấm xuất sắc về người nông dân Việt Nam trước Cách mạng. Trong đó nối lên hình tượng Chí Phèo trong tác phấm cùng tên. Hình tượng nhân vật này đã đế lại trong lòng người đọc nhiều cảm nhận sâu sắc.
Chí Phèo là ai? Mở đầu tác phẩm, Nam Cao đã giới thiệu nhân vật của mình một cách độc đáo. Nhà văn đế Chí Phèo hiện lên trong bộ dạng của một kẻ say rượu: “Hắn vừa đi vừa chửi”. Mà hắn chửi mới lạ lùng và ngoa ngoắt làm sao: “Hắn chửi trời, chửi đời, chửi cả làng Vũ Đại, chửi cả những ai không chửi nhau với hắn”. Không lạ sao được bởi khi chửi người ta thường phải hướng tới một đối tượng cụ thể đằng này hắn hướng tới tất cả cuộc đời này, trời đất này. Lạ lùng hon nữa, đây không phải là lần đầu tiên hắn chửi bỏi “Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi”. Vì sao hắn lại đến nông nỗi ấy? Nhân vật của Nam Cao vừa mới xuất hiện đã trở thành một ấn số khiến người đọc tò mò đoán định: con người ấy không tạo được chút cảm tính nào, song lại gieo vào lòng người một niềm xót xa - hắn anh ta phải có nỗi niềm khố đau nào đó mới đến nỗi dùng rượu đế hủy hoại thân xác, những tiếng chửi đời ngoa ngoắt kia cũng nói lên một điều rằng chủ nhân của nó đã bị mất hết niềm tin vào cuộc đời, vào con người trên thế gian này. Người đọc tò mò đọc tiếp trang truyện và quả thực, cuộc đời Chí Phèo hiện lên như một cuốn phim bi thảm.

Chí vốn là đứa trẻ bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn, sự ra đời của hắn không được ai mong đợi. Nói trắng ra, hắn là một đứa con hoang, cha hắn không thừa nhận, mẹ hắn bỏ lại hắn ở cái lò gạch hoang mặc cho sống chết. Vậy là chỉ có cái lò gạch hoang là đón đợi hắn mà thôi. Khi Chí xám ngắt trong chiếc váy đụp thì những người nông dân nghèo khố đã nhặt hắn. Ban đầu là một anh đi thả ống lươn. Sau đó là một bà góa mù rồi bác phó cối. Khi bác phó cối chết, Chí Phèo thành đứa trẻ bơ vơ muốn có miếng ăn Chí phải đi hết nhà này đến nhà khác, nghèo khố và bẽ bàng. Đời hắn bọt bèo, lênh đênh, tội nghiệp chẳng khác chi một thử cỏ dại trôi dạt hết góc này đến xó nọ. Âu đó cũng là tình cảnh chung của số phận người nông dân trước cách mạng, đời họ cũng dập dềnh theo những phen phiêu tán li gia. Kẻ đi ở đợ, người buôn thúng bán mẹt nay đây mai đó, cực nhục hon phải tha hương cầu thực ở xứ người.

Đen năm mười tám đôi mươi, số phận đưa đấy Chí tới gia đình lí Kiến. Đen cửa nhà giàu tưởng kiếm được bát cơm manh áo ai ngờ lại gặp địa ngục trần gian. Bởi cái con vợ ba “quỉ cái” của lí Kiến cứ bắt hắn bóp chân khêu gợi những chuyện dâm dạt. Hắn vùng vằng: tuy còn trẻ nhưng hắn cũng phân biệt được đâu là tình yêu chân chính đâu là thói dâm dục xấu xa. Sự cám dỗ đó không làm bản chất của Chí bị bôi nhọ. Chí thực sự là chàng trai tự trọng, lương thiện. Suy cho cùng đó là bản chất tốt đẹp của người nông dân xưa, chất phác, thật thà và đầy tự trọng. Đọc đến đây, người đọc khó có thế quên hình ảnh chị Dậu của Ngô Tất Tố cầm nắm giấy bạc ném vào mặt tên quan bỉ ổi, đê tiện. Hay gần gũi hơn là một nhân vật của chính Nam Cao, lão Hạc, lòng tự trọng đã khiến lão từ chối “gần như là hách dịch” mọi sự giúp đỡ của mọi người, và cuối cùng lão đã dùng cái chết để bảo toàn lòng tự trọng cao quý nơi con người mình.

Ớ Chí Phèo, bản chất lương thiện ấy bị cái xã hội tăm tối ra sức hủy diệt. Nhà tù thực dân đã tiếp tay cho tên cường hào lí Kiến bắt giam Chí, biến hắn từ một người lương thiện thành con quỉ dữ.

Sau bảy, tám năm ở tù về Chí trở thành một con quỉ dữ đáng sợ “cái đầu thì trọc lốc”, "răng cạo trắng hớn", “trông gớm chết”. Trên người hắn xăm đầy những hình thù quái dị - bản chất của hắn năm xưa đã biến mất. Bây giờ hắn là một kẻ ác chỉ biết làm việc ác. Nhà văn đã dùng đến hai lần từ “gớm chết” để bày tỏ sự kinh hãi và cũng là đế khu biệt hắn với nhũng người dân lương thiện trong cái làng này. Sự lưu manh của Chí thể hiện cụ thế ngay trong nhừng hành động thường nhật. Mua rượu không được hắn đốt quán, hắn lấy mảnh chai rạch mặt ăn vạ kêu làng... Hắn càng ác và đáng sợ hon khi rơi vào tay bá Kiến rồi trở thành công cụ đắc lực cho hắn. Chỉ cần bá Kiến quăng cho vài hào hắn có thế đâm chém bất cứ ai, làm tất cả những gì người ta sai. Càng ngày Chí càng trượt dài trên còn đường tội lỗi lưu manh.

Ở đây, với đặc điểm này của Chí Phèo, Nam Cao đã có một phát hiện mới trong đời sống người nông Việt Nam trước Cách mạng. Neu chỉ dừng lại ở việc miêu tả đòi sống khốn cùng, quẫn bách, nỗi cực nhục bọt bèo của người nông dân thì đã có Tắt đèn, đã có Bước đường cùng,... Nhưng cái mới của Nam Cao là đã chỉ ra con đường bị lưu manh hóa về bản chất của người nông dân. Họ vốn chất phác, thật thà, lương thiện và đầy tự trọng. Có những người cả cuộc đời không ra khỏi lũy tre làng thì làm sao có thể hại làng hại nước? Song nhà văn bằng ngòi bút sắc sảo, tỉnh táo đã vạch ra thủ phạm của tội ác đứng sau mỗi con quỷ lương tâm của người nông dân. Đó là những thủ đoạn đê tiện của bọn cường hào địa phương kết hợp với chào hà khắc, tàn bạo của chính quyền thực dân. Chính chúng đã tẩy não, đã nhào nặn lại và rồi bôi bẩn những tâm hồn vốn rất mong manh, lương thiện.

Sông, cái tốt đẹp thuộc về bản chất xưa kia ở Chí Phèo như một tiềm thức sâu xa, nó giống như mặt trời có thế bị che mờ nhưng sẽ không bao giờ nguội tắt. Sau giấc ngủ dài mê man, nó cựa quậy, động đậy đòi tỉnh giấc. Nó thúc giục Chí Phèo trở thành người lương thiện.

Cuộc gặp gỡ với Thị Nở đã mở ra một bước ngoặt lớn lao trong cuộc đời Chí Phèo. Thị Nở chẳng khác nào ánh trăng mát lành của đêm ấy. Tình thương của Thị Nở chang khác nào dòng sông lấp lánh dưới ánh trăng gợi biết bao tình. Điều đó đã thức dậy cái bản chất lương thiện trong Chí làm nó sống lại và thực sự sống lại trong kiếp sống con người. Tình thương quả là một thứ biệt dược, nó có thế khôi phục, chữa lành cả những vết thương bị nhiễm trùng nặng nhất. Đoạn văn viết về sự thức tỉnh của Chí Phèo sau khi gặp Thị Nở tràn đầy chất thơ. Thị Nở đã làm sống lại trong Chí sự tụ’ ý thức về mình. Chí Phèo sống lại với mong ước “một gia đình nhỏ”, “chồng cày thuê cuốc mướn, vợ dệt vải quanh năm, hai đứa bỏ vốn nuôi con lọn”. Sau bao nhiêu năm, hôm nay Chí lại nghe “tiếng chim hót ngoài kia vui vẻ quá” hay “tiếng những người đi chợ về hỏi nhau: Hôm nay vải mấy xu hả dì?” Nhũng âm thanh ấy hôm nào chả có? Nhưng hôm nay Chí mới nghe thấy bởi hôm nay Chí mới bừng tỉnh, mới thiết tha hướng về cuộc sống. Bát cháo hành Thị Nở đem đến làm Chí cảm động “Mắt ươn ưót nước” và “hắn cười thật hiền”. Rồi hắn muốn hướng về tương lai, một tương lai bình dị: mái ấm gia đình. Nước mắt, lại là nước mắt đàn ông, Nam Cao từng gọi đó là “lăng kính biến hình của vũ trụ”. Ta có cảm giác giọt nước mắt kia, nụ cười thật hiền trên môi Chí kia đã cuốn đi, đã xua tan quá khứ tối tăm, u ám của hắn. Có lẽ chính giọt nước mất và nụ cười ấy của Chí Phèo Thị Nở đã có khi thầm nghĩ: “Có lúc hắn hiền như đất”. Rồi hắn nói với Thị Nở: “Cứ thế này mãi thì thích nhỉ... hay là mình sang ở với tớ một nhà cho vui”. Hắn khát khao muốn trở về thế giói người lương thiện: “Trời ơi hắn thèm lương thiện, hắn muốn làm hòa với mọi người biết bao, Thị Nở sẽ mở đường cho hắn".

Chính những trang văn trên đã làm sáng bừng cho câu chuyện và sáng bừng lên quãng đòi trôi nổi, tăm tối của Chí Phèo. Chưa khi nào từng cử chỉ, hành động, câu nói của anh khiến ta cảm động như thế. Chúng thể hiện một điều rằng: lần đầu tiên trong đời Chí Phèo gặp được lí tưởng, mục đích sống của đời mình. Nó nằm ở nơi người đàn xấu xí cả xã hội chê bai, xa lánh. Ước mơ giản dị, mong manh của hắn có thế làm bất kì ai cũng phải giật mình nhìn lại những gì mình đang có đế nâng niu và thấy trân trọng nó hon.
Nhưng bi kịch đời Chí chưa dừng lại ở đó, Thị Nở đã tù’ chối “lời cầu hôn” của hắn bởi bà cô Thị không cho phép cháu bà lấy một thằng “chỉ có độc một cái nghề rạch mặt ăn vạ”. Ta không trách bà cô Thị Nở, đó cũng là cách nhìn của những người trong xã hội đối với Chí Phèo. Tất cả đã coi hắn là con quỉ dữ không ai còn tin hắn, hắn đã bị cả xã hội cự tuyệt. Chí Phèo “ôm mặt khóc rưng rức”. Hắn rơi vào bi kịch tuyệt vọng muốn làm người mà không ai công nhận. Thế là hắn tìm đến rượu “hắn càng uống càng tỉnh” hắn cứ uống cho đến lúc say mềm lại vác dao vừa đi vừa chơi. Hắn giao tiếp với đời bằng tiếng chửi, còn đời trả lời hắn bằng tiếng chó sủa inh ỏi làng nước. Vậy là đã rõ, đời hắn đã đi vào hồi kết, kiếp hắn cũng chỉ là kiếp chó mà thôi. Mồm thì chửi cô cháu nhà Thị Nở nhưng chân thì đưa hắn đến nhà bá Kiến. Đoạn văn được Nam Cao mô tả vô cùng tinh tế và họp lý. Lúc này, Chí Phèo vừa tỉnh lại vừa say, say để lẩm bẩm giết chết “con khọm già” nhà Thị Nở, tỉnh đế đến nhà bá Kiến đi theo thói quen của tiềm thức sâu xa như một tất yếu. Đen nhà bá Kiến Chí Phèo không xin tiền mà đòi “làm người lương thiện”. Rõ ràng, lúc này hắn đã thấm thìa tình trạng tuyệt vọng vô phương cứu chữa của đời mình. Hắn hét lên: “Ai cho tao lương thiện?”. Câu hỏi của Chí Phèo cũng là câu hỏi của thời đại. Chang ai trả lời hắn bởi đó là “Một câu hỏi lớn không lời đáp” đớn đau đến vô cùng. Câu hỏi làm người đọc như lên một niềm cảm thương sâu sắc đối với những kiếp người bất hạnh không biết đi đâu về đâu trong cái xã hội ngục tù tăm tối ấy. Tuyệt vọng, Chí lao vào đâm chết bá Kiến và tự kết thúc cuộc đời mình.

Đe Chí Phèo chết Nam Cao đã thế hiện được nhiều ý tưởng sâu xa góp phần tạo nên giá trị hiện thực của tác phẩm. Chí Phèo chết đã trở thành một bản án tố cáo xã hội đương thời, một xã hội phi nhân nghĩa đã tước bỏ quyền sống quyền làm người của những người dân lương thiện. Chí chết cũng có nghĩa là anh ấy không chịu quay lại con đường lưu manh, không chịu sống kiếp sống con vật chuyên làm kẻ ác. Anh ấy thà chết chứ không chịu từ bỏ khát vọng hoàn lương. Đó là sự cảm thông và cũng là niềm tin của Nam Cao vào bản chất tốt đẹp của con người.

Khi miêu tả bi kịch trong số phận của Chí Phèo, Nam Cao đã đi sâu giải thích những nguyên nhân tạo nên một mạch của bi kịch ấy. Trong đó có nguyên nhân khách quan, xã hội nửa thực dân nửa phong kiến đã đấy con người vào vòng sa ngã. Cũng có nguyên nhân chủ quan bởi bản thân nhũng người nông dân cùng cảnh ngộ lại quay lung vào nhau, phủ nhận nhau, nhìn nhau bằng con mắt đầy định kiến, tiêu biếu là bà cô Thị Nở. Bị xua đuối, đè nén, những người như Chí đến lúc này đã quay lại chống trả (dẫu sự chống trả vô cùng tiêu cực, nhưng họ còn biết làm gì hon?) bằng con đường lưu manh. Hon nữa, Nam Cao còn nhắc đến Năm Thọ, Binh Chức với tư cách là những “vị tiền bối”, họ hàng gần xa với Chí Phèo. Ket thúc tác phẩm, Nam Cao để Thị Nở nhìn nhanh xuống cái bụng và thấp thoáng hình ảnh “cái lò gạch cũ” hiện ra vắng người qua lại. Rất có thể một Chí Phèo con sẽ ra đời để nối nghiệp bố. Hình tượng Chí Phèo được Nam Cao khắc hoạ thành công và khái quát thành quy luật bản chất của xã hội. Vậy muốn chấm dứt bi kịch của Chí Phèo cần phải tiêu diệt xã hội ấy đi. Đây chính là chiều sâu trong ngòi bút Nam Cao trong miêu tả hiện thực xã hội.

Hình tượng nhân vật Chí Phèo đế lại trong lòng người đọc nhiều niềm xúc động và lòng cảm thông sâu sắc đối với nhũng kiếp người tàn tạ trước Cách mạng tháng Tám. Cùng với những chị Dậu, anh Pha, lão Hạc,... hình tượng nhân vật Chí Phèo khẳng định tính tất yếu phải có một cuộc cách mạng dân tộc và cách mạng giai cấp đế đòi lại quyền sống cho người dân Việt Nam khi đó. Cho đến ngày nay, những nhân vật văn học ấy vẫn là những lời nhắc nhở, cảnh tỉnh chúng ta phải biết yêu hon, trân trọng hon hạnh phúc mình đang có và ra sức cống hiến xây dựng cuộc đời tươi đẹp này.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×