Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Có ý kiến cho rằng: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu thương", trình bày suy nghĩ của em về ý kiến đó

3 trả lời
Hỏi chi tiết
18.065
138
13
Nguyễn Đình Thái
08/04/2018 16:07:45
Giữa con người với con người luôn tồn tại một thứ tình cảm rất thiêng liêng và cao cả. Đó là tình thương. Cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp và hạnh phúc hơn khi có tình yêu thương giữa mỗi con người. Tình thương là nền tảng để làm bền vững và gắn bó hơn các cá nhân trong xã hội.
Tình thương là tình cảm yêu thương, chia sẻ, gắn bó, giúp đỡ lẫn nhau để cùng sống và cùng tồn tại. Tình yêu thương trong xã hội được biểu hiện rất phong phú và đa dạng dưới nhiều hình thức. Có thể chỉ là một lời nói, có thể là những cử chỉ quan tâm, ân cần hay những hành động to lớn hơn. Tất cả được xuất phát từ tình thương, từ chữ tâm trong mỗi con người.
Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn khi có tình yêu thương giữa mọi người với nhau. Đó không phải là thứ tình cảm quá vĩ đại, quá xa vời như nhiều người vẫn nghĩ. Đó chỉ là sự quan tâm, động viên, chia sẻ để có thể thấu hiểu nhau hơn. Mỗi chúng ta từ lúc sinh ra đã được đón nhận tình yêu thương của ba mẹ, được lớn lên trong tình yêu của mọi người. Hằng ngày chúng ta được chở che, bao bọc, được dạy dỗ, được rèn luyện. Ngay trong gia đình, tình thương yêu được biểu hiện một cách rõ nét và chân thực nhất. Và tình thương yêu giữa các thành viên với nhau trong gia đình là nền tảng của hạnh phúc. Bởi thế có nhiều người vẫn thường bảo rằng tình thương là hạnh phúc.
Thật hạnh phúc khi chúng ta được đón nhận tình yêu thương thật tâm từ người khác. Và còn hạnh phúc hơn nữa khi bản thân mình có thể san sẻ tình yêu của mình cho những người ở bên cạnh mình. Hạnh phúc được làm nên từ những điều bình dị và nhỏ nhoi trong cuộc sống.
Việc chia sẻ yêu thương cũng giống như việc chúng ta “cho” đi, rồi chúng ta sẽ được nhận lại. Là nhận lại được lời cảm ơn, nhận lại được cái nhìn đầy lòng biết ơn. Như vậy yêu thương không bao giờ là một chiều, có thể chúng ta không nhận lại điều chúng ta mong nhưng sẽ nhận lại được điều mà mình không ngờ tới.
Trong xã hội luôn có nhiều người kém may mắn hơn mình, họ thiếu thốn tình yêu, họ cần được cộng đồng giúp đỡ. Vậy tại sao những người có đầy đủ hạnh phúc, đầy đủ vật chất lại không thể giang tay sẵn sàng giúp đỡ họ. Có thể chúng ta giúp đỡ bằng tinh thần, có thể là vật chất; nhưng đó đều xuất phát từ tâm. Gặp một cụ già yếu ớt bán vé số ở nhà ga lúc xế chiều, có thể bạn đang vội vã lên tàu để kịp giờ về nhà, nhưng nếu bạn dừng lại một chút, mua cho bà một tấm vé, để bà vui, để bà có bữa cơm ăn. Chúng ta sẽ thấy được chuyến tàu trở về này ý nghĩa và hạnh phúc phải không?
Mỗi người, mỗi ngày đều được nhận rất nhiều tình yêu thương từ người khác. Và tình thương cũng chính là một nét văn hóa cần phải gìn giữ và phát huy.
Tuy nhiên bên cạnh những người biết yêu thương người khác thì vẫn có những kẻ ích kỷ, nhỏ mọn chỉ biết sống cho riêng mình, không muốn san sẻ tình yêu. Họ làm ngơ trước sự khó khăn của người khác, họ đối xử không tốt với ba mẹ lúc về già, họ bỏ mặc tiếng kêu của đứa trẻ ăn xin ở cuối chợ. Thiếu đi tình thương họ sẽ trở thành những người vô tâm.
Để có thể thấy rằng cuộc sống này còn nhiều điều đáng trân trọng, còn nhiều người cần mình giúp đỡ, bạn hãy mở lòng ra và sẻ chia đi yêu thương. Bạn sẽ nhận lại được hạnh phúc trong tâm hồn.
Nhất là đối với những người trẻ thì tình yêu thương luôn là điều cần thiết nhận lại và cho đi. Sống cho bản thân, sống cho người khác là điều cần thiết phải rèn luyện.
Như vậy, tình yêu thương không bao giờ là thừa. Chúng ta hãy sống sao để cho mỗi ngày bắt đầu là một ngày tuyệt vời nhất.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
111
22
Quỳnh Anh Đỗ
08/04/2018 18:43:37

Cuộc sống có vô vàn những điều mới lạ, và trong đó có những thứ khiến con người cảm thấy vô cùng quý giá, trân trọng, không có bất kỳ thứ gì có thể đóng đếm hay mua được bằng tiền. Đó chính là tình yêu thương. Tình yêu thương giúp con người trở nên hạnh phúc, vui vẻ, một con người biết yêu thương chính là người có nhân cách đẹp, và luôn hướng đến những thứ tốt đẹp, hoàn mỹ hơn.

Tình yêu thương là gì? Đó chính là sự sẽ chia mà mỗi người dành cho nhau, một thứ tình cảm thiêng liêng xuất phát từ nơi con tim. Đó chính là sự đồng cảm, và một tinh thần đồng loại mà con người dành cho con người. Tình yêu thương có vô vàn hình trạng, nó như một viên đá ngũ sắc lung linh. Tuy nó vô hình nhưng lại hữu hình, luôn xuất hiện vào cuộc sống hằng ngày. Chúng ta có thể dễ dàng nhận ra hay không thể nhận ra bởi tình yêu thương nó vô cùng đơn giản, và gần gũi. Bố mẹ bạn yêu bạn, anh chị người thân bạn chăm sóc cho bạn, bạn bè bạn lo lắng cho bạn…. Tình yêu thương chính là tình thân, tình nghĩa. Mỗi chúng ta đều sinh ra may mắn được sống trong tình yêu của cha của mẹ, chúng ta được gắn kết bởi tình yêu nồng nàn từ cha mẹ, từ người mang chung dòng máu với ta. Và khi chập chững vào lớp học, chúng ta biết đến tình yêu thương mới đó chính là tình bạn. Những người bạn là người xa lạ, được gắn kết với chúng ta bởi sự sẽ chia, bởi niềm vui và nổi buồn, bởi các cuộc trò chuyện, bởi sự giúp đỡ. Và cứ thế, trên đường đời sẽ xuất hiện rất nhiều tình yêu thương. Trong đó có một loại tình cảm, được gọi là tình yêu, đó là sự đồng điệu của hai tâm hồn, một chủ đề mà các nhà thơ như Xuân Diệu, Huy Cận, Xuân Quỳnh, Puskin,…. họ viết lên những câu thơ, những bài tình ca ngọt ngào để ca ngời tình yêu, mang đến một sự thăng hoa bất tận. Và còn có một tình yêu đất nước, dân tộc, chúng ta sống trên cùng một tổ quốc, cùng một mảnh đất, chung tiếng nói và màu da vì thế, chúng ta dành tình cảm đồng thân đó cho nhau.

Tình yêu thương giống như một chiếc túi khổng lồ mà nhân loại không định nghĩa được. nó trìu tượng đến mức khó hiểu. Nhìn đứa trẻ mồ côi nằm ở hàng ghế đá, nhìn cụ già đang mon men đi xin ăn, nhìn người dân miền trung đang chịu những cơn bão, người thì bị chết, gia đình li tán, của cãi mất mát…..chúng ta cảm thấy sao xót xa, sao đau lòng quá. Tình yêu thương chính là sự lo lắng cho người với người, dù chưa từng gặp mặt, dù chị là sự lướt quá, nhưng trái tim con người là thế, tình yêu thương là vô tận. Và rồi, vì yêu vì thương chúng ta sẵn sàng giúp đỡ, bỏ tâm huyết chăm lo xây dựng các nhà tình thương tình nghĩa, để bao bọc các em nhỏ mồ côi, để cho các cụ già neo đơn có một mái nhà, để những người tàn tật, những trẻ em bị mặc bệnh hiểm nghèo có thể được chữa trị,…Dù là âm thầm giúp đỡ, hay công khai giúp đỡ, họ đều không cần mọi người biết đến, không cần mọi người tuyên dương, ghi danh. Chỉ cần nơi nào có tình yêu thương, nơi đấy thật ấm áp, và hạnh phúc.

Nhưng có biết bao người lại quên mất đi tình yêu thương, họ bị sự ồn ào của cuộc sống, bị lu mờ bởi vật chất nên để tình yêu thương nguội lạnh. Vì cái tôi, vì cuộc sống đơn điệu của bản thân mà họ bỏ mặc những thứ xung quanh. Có nhiều người đã mắc căn bệnh “Vô Cảm”, bị dửng dưng trước những hoàn cảnh đáng thương, sợ giúp đỡ người khác, sợ bị mang vạ vào thân…. Vì vậy, họ không biết nói tiếng sẻ chia, cứ khư khư trong vỏ bọc của riêng mình. Và từ đó, luôn sống trong ngờ vực, đố kị, ganh ghét,…Chúng ta nên phê phán, nên chỉ cho họ thấy sống là cần biết cho đi, chứ không chỉ là sự nhận lại, để họ có thể được hòa nhập vào thế giới tràn ngập yêu thương.

Thật tuyệt vời vì trên thế giới con người luôn xuất hiện tình yêu thương. Mỗi chúng ta hãy nuôi dưỡng trong trái tim mình những viên đá ngũ sắc yêu thương để tô vẻ cho đời màu sắc của hòa bình, của hạnh phúc. Tình yêu thương chính là một phẩm chất đạo đức nhân cách cao quý mà ai ai cũng nên có và phát huy.

9
29
Đỗ Linh
07/05/2019 21:18:05
Giọng hát Khánh Ly vang lên ngay lúc đó: "Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi...". Trịnh - người nghệ sĩ nhân tài ấy trở về với cát bụi đã từ lâu nhưng con người ông, triết lý sống và những bản tình ca của ông vẫn sống mãi trong lòng bao thế hệ những người ở lại.
Còn nhớ bài Nói với anh về Trịnh tôi viết hơn một năm trước đăng trên Ngoisao.net, tôi đã nhận được rất nhiều phản hồi từ những thế hệ khác nhau. Những con người ấy cũng có một tình yêu nồng nàn dành cho Trịnh giống như tôi, có khác chăng họ đã không thể viết được thành lời, vậy nên họ đã khóc, khóc cho những điều tôi đã viết ra, bởi họ tìm thấy bóng dáng mình trong đó. Những giọt nước mắt yêu thương mà suốt bao năm qua cứ nghẹn mãi trong cổ họng và không thể cất lên được thành lời...
Người ta thường nói những tâm hồn yêu nhạc Trịnh thường dễ xích lại gần nhau bởi đằng sau tất cả những bản nhạc của ông là cái tình. Cái tình ấy không hẳn là tình yêu lứa đôi mà là cái tình người nhân ái, thanh cao. Một cái tình thánh thiện!
Khi xưa tôi nghe nhạc Trịnh mỗi lúc buồn, bởi những lúc buồn tôi cảm nhận được rõ nhất cái đau và cái buồn trong những bản nhạc của ông, bởi tôi thấy mình được hiểu, được cảm thông nơi đó. Nhưng tôi, cô gái 24 tuổi bây giờ đã biết nghe nhạc Trịnh ngay cả những lúc vui nhất, bình yên nhất. Những lúc như vậy tôi thường hát đi hát lại bài tình ca của Trịnh với đoạn: Tôi là ai, là ai, là ai mà yêu quá đời này! Ngay cả những lúc đớn đau và tuyệt vọng nhất, lời bài hát đó vẫn văng vẳng bên tôi, nhắc để tôi nhớ rằng: "Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng". Tôi lại như thấy mình được nâng lên và thoát ra khỏi những vũng bùn của những giọt nước mắt.
Tôi học cách mỉm cười bởi tôi biết chắc chắn đó cũng là ước muốn thiết tha của ông, rằng: "Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người, dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai". Và tôi cũng đã làm như thế sau khi chia tay với mối tình đầu của mình. Tôi đã yêu anh và đã chia tay anh theo đúng cái cách mà Trịnh đã dạy, bởi thế cho nên đến tận bây giờ, chưa một ngày tôi hối tiếc. Tôi đã yêu, đã cố gắng, đã cống hiến hết mình cho tình yêu và rồi cuối cùng vẫn phải buông tay, dẫu cái buông tay đó đã làm tôi phải rơi nhiều nước mắt.
Có lần đâu đó tôi đọc trong blog của một cô bạn rằng: Có ba thứ trong đời không bao giờ nên hối tiếc: Một tình yêu đã ra đi; Một người bạn không xứng đáng. Và ngày hôm qua. Bởi vì đó là những điều đã không còn có thực, không còn có ý nghĩa và không còn tồn tại trong ngày hôm nay và ngày mai của ta. Vì thế, là những điều không nên làm vướng bận lòng ta, không nên làm u sầu trái tim ta và làm rơi nước mắt ta thêm nữa.
Và tôi thấy bạn mình đã nói đúng, bởi thế người đàn ông đang ở cạnh tôi lúc này, dẫu chưa một lần tôi và anh nói với nhau về Trịnh, nhưng trong thẳm sâu chúng tôi đã đến, đã yêu thương nhau bằng cái cách mà Trịnh đã dạy. Tôi vẫn nhớ lời anh nói hôm nào, rằng dẫu sau này cuộc sống có ra sao, dẫu tôi và anh có thể sẽ đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau, thì anh vẫn sẽ luôn nâng niu và trân trọng những khoảnh khắc đã có cùng tôi, sẽ luôn dõi theo những bước đi của tôi ở một nơi nào đó trên thế giới này và nguyện cầu cho tôi được hạnh phúc. Tôi đã biết ơn anh vì tình yêu ấy đến vô bờ ấy.
Bao nhiêu lần trong đời tôi ước giá mà Trịnh còn sống, để tôi có thể gặp được ông một lần trong đời, dẫu lúc đó có thể tôi sẽ chẳng biết nói gì nhưng tôi sẽ đứng nhìn ông từ phía xa, đứng nhìn cái dáng hanh hao gầy gò đến tội nghiệp ấy. Nhưng ước mơ ấy mãi mãi chỉ là giá như, mà giá như thì không bao giờ có thật ở trên đời. Chỉ có điều, những ý nghĩ của tôi, những trăn trở của tôi về ông vẫn không ngừng thôi thúc, chưa bao giờ tôi lý giải nổi điều gì đã ẩn chưa trong con người bé nhỏ kia một tình yêu vĩ đại đến như thế?
Làm sao ông có thể vịn vào những hạnh phúc nhỏ nhoi để có thể tận hưởng cuộc sống đến cuối đời một cách than thản và bình yên đến thế? Dù tôi biết ông đã đau, đau nhiều chứ... Nhưng có lẽ, nếu không như thế, ông sẽ không là Trịnh nữa, ông sẽ lại giống như bao nhiêu nghệ sĩ khác, mà điều đó thì quá đơn giản. Cái khó ở một người nghệ sĩ là sự khác biệt và Trịnh đã làm được điều đó, không phải bằng một thứ gì đó bóng bẩy và hào quang, mà bởi vì chính tình yêu, sự giản dị và sự thật thà đến kì lạ toát ra trong con người và trong trái tim của ông. Nhờ có ông, tôi đã biết học yêu cuộc sống, biết thứ tha, biết nhìn cuộc đời một cách sâu lắng hơn và quan trọng hơn cả là biết nâng niu, gìn giữ, trân trọng những cái đã có trong đời...
Tôi tạ ơn trời và cũng tạ ơn ông, một con người mà dẫu chưa từng một lần tôi được gặp ông giữa đời thực, nhưng lại vẫn ở trong tôi theo một nghĩa nào đó. Cầu mong ở thiên đường mênh mông ấy, bình yên sẽ mãi mãi ở bên ông. Ớ chốn nhân gian này tôi biết, không chỉ có riêng tôi mà còn nhiều, nhiều lắm những thế hệ con người, mỗi lúc buồn, lúc đau khổ, lúc tuyệt vọng sẽ lại nhớ đến ông, sẽ lại nghe những bản tình ca của ông, để hiểu rằng không có gì là mãi mãi. Để rồi sau đó người ta sẽ học cách đứng dậy, học cách bước qua nỗi đau như ngày xưa ông từng làm như thế.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 7 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500K