Từ lâu lắm rồi, trong khu rừng nọ có đôi bạn Bê váng và Dê trắng sống bên nhau. Đôi bạn thân thiết tưởng như không thể nào xa cách.
Thế nhưng, năm ấy trời hạn hán, ruộng đồng nứt nẻ, cánh rừng trơ trọi. Mọi người khốn khổ vô cùng, cả Bê vàng và Dê trắng cũng không thoát khỏi. Ngày tháng đối đầu với khô hạn cứ nối tiếp nhau. Hai bạn trông chờ mưa nhưng chẳng thấy mưa đâu, họ thất vọng vô cùng. Cánh rừng bây giờ chỉ còn trơ lại những cây khô trụi lá. Dòng nước trong dưới suối cũng không còn nữa. Đôi bạn thấy thương nhau quá!
Rồi buổi mai hôm ấy, một buổi mai với khí trời oi ả, nóng nực. Bê vàng thức dậy, quyết định đi xa để tìm cỏ. Bê vàng ra đi, vừa đi vừa thầm mong tìm được cỏ để nuôi mình và nuôi bạn nhưng nào có thấy cỏ đâu. Bê vàng đi mãi, đi mãi trong rừng sâu hoang vắng, lang thang vào chốn rừng già. Thế rồi Bê vàng đã quên con đường về, Bê lên tiếng cầu cứu mình thoát khỏi nơi hoang dã ấy. Tiếng kêu vang vọng nhưng đâu có ai đáp lại. Hoảng sợ trước cảnh rừng hoang xa lạ, sợ không gặp được bạn Dê trắng, những giọt nước mắt lăn dài trên má Bê vàng. Bê cứ khóc, tiếng khóc nức nở như làm vơi đi nỗi buồn từ sâu thẳm lòng mình. Bê vẫn không sao tìm được đường về.
Ngày lại, ngày qua... Dê trắng không thấy bạn trở về nên bôn ba đi tìm bạn. Tìm kiếm khắp rừng, mặc cho đói khát, mặc cho đôi chân rã rời, mặc cho thú dữ đe dọa... Dê trắng vẫn đi tìm bạn, mãi gọi Bê! Bê! Tiếng gọi của Dê trắng vọng vào vách núi, vang lánhlót trong khắp khu rừng ấy nhưng Bê vàng nào nghe thấy.
Tình cảm của Bê vàng và Dê trắng thật cảm động. Tiếng kêu của Dê trắng nghe buồn thảm, đáng thương. Tiếng gọi ấy tuy Bê vàng không nghe được để trở về nhưng ẩn chứa một tình bạn sâu sắc, thủy chung. Nó là lời nhắn gởi chúng ta hãy mở rộng vòng tay nhân ái, san sẻ cùng mọi người, hãy có tình bạn cao đẹp...
“Ngày xửa ngày xưa, ở một cánh rừng sâu thẳm có đôi bạn Bê Vàng và Dê Trắng họ sống với nhau thật thân thiết. Cuộc sống cứ thế trôi đi một cách êm đềm, vui vẻ và hạnh phúc. Thế rồi có một năm, trời làm hạn hán kéo dài hết tháng này sang tháng khác. Những đồng cỏ vốn xưa kia xanh tốt nay đã chuyển sang màu vàng úa, rồi héo khô. Những con suối đầy ắp nước trước đây đã dần dần khô cạn. Lấy gì để nuôi sống bây giờ? Thức ăn không có, nước không có. Đợi mưa xuống, biết đến bao giờ. Chẳng lẽ ngồi chờ điần chết đến cướp đi sao? Không được! Và thế là Bê Vàng quyết định đi tìm cỏ! Cuộc hành trình của Bê Vàng cũng thật khó nhọc, vất vả. Cậu lang thang không biết đã qua mấy con suối, mấy cánh rừng rồi mà vẫn chưa tìm thấy cỏ. Không nản chí, cậu vẫn quyết tâm đi. Đi mãi, đi mãi... Đến lúc cậu quên cả đường về.
Ở nhà, Dê Trắng sốt ruột chờ bạn, chờ mãi mà bóng dáng của người bạn thân vẫn mất hút. Thương quá, nhớ quá, Dê Trắng lại lên đường. Vừa đi, cậu vừa kêu “Bê! Bê!” nghe thật não ruột. Cứ thế, Dê Trắng kêu mãi, kêu hoài cho đến tận bây giờ vẫn nghe câu “Bê! Bê!” thật da diết”.
Điểm từ người đăng bài:
0123
Cách 2
Từ xa xưa, trong một khu rừng xanh, có một đôi bạn sống bên nhau Bê vàng và Dê trắng, họ sống rất hạnh phúc và luôn yêu thương lẫn nhau. Cho đến một năm, trời hạn hán, ruộng đồng nứt nẻ, cánh rừng trơ trọi. Hạn hán kéo dài, không có thức ăn nước uống! Lấy gì mà sống đây? Chờ mưa đến bao giờ? Một hôm, Bê vàng quyết định đi tìm thức ăn, n