Vũ Nương thanh minh bằng ba lời thoại. Qua mỗi lời thoại ta đều thấy nỗi đau đớn của nàng tăng dần lên, nàng còn tha thiết với hạnh phúc gia đình, có khát khao được sum vầy nhưng là một người giàu lòng tự trọng, Vũ Nương buộc phải chọn cái chết để rửa sạch nỗi oan khiên.
- Lời thoại 1: Trương Sinh đi lính, Vũ Nương không mong muốn trương sinh phải có công lao, được ban áo gấm mà chỉ cần Trương Sinh bình an trở về là được. Khi rót chén rượu vũ nương chỉ rót vơi để mong muốn Trương Sinh quay về để uống nốt chén rượu. Khi nghĩ Trương Sinh phải ra chiến trường . vũ nương lo sợ rằng hết kì hạn mà Trương Sinh chưa được về hoặc là chiến trường là nơi xa xôi, không biết thư có tới nơi
=> thể hiện sự lo lắng của Vũ Nương
=> Vũ Nương là một người yêu thương chồng tha thiết
- Lời thoại 2 : Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình rơi trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió, khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lên núi Vọng phu kia nữa. Lời thoại này thấy rõ được Vũ Nương dù còn tha thiết với hạnh phúc gia đình nhưng không thể níu kéo khi Trương Sinh một mực nghi oan cho nàng. Đến đây, ta thấy Vũ Nương là một người phụ nữ giàu lòng tự trọng.
- Lời thoại 3 : Kẻ bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu......và xin chịu khắp mọi người phỉ nhổ. Đây là lời thề nguyền của Vũ Nương trước khi nàng trẫm mình xuống sông tự vẫn. Lời nói có vẻ rắn giỏi, cương quyết nhưng chẳng thiếu thiết tha. Nàng đem cả danh dự của mình để khẳng định tấm lòng trinh nguyên, thanh sạch.