Đã hơn 1 năm trôi qua, kể từ khi chàng Trương lập đàn giải oan,tôi hiện về nói lời tạ từ rồi ra đi mãi mãi.Tôi cũng đã bình tâm trở lại mà chấp nhận cuộc sống dưới thủy cung với Linh Phi và các nàng tiên trong cung nước.Tuy nhiên trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn không nguôi nhớ trần thế,nhớ quê hương,nhớ cuộc sống gia đình hp trước kia,đặc biệt là con trai. Những kỉ niệm ấy vẫn luôn hiện về trong tâm trí tôi
Tôi là Vũ Thị Thiết quê ở Nam Xương,tuy xuất thân trong gia đình nghèo khó nhưng từ nhỏ đã đc cha mẹ dạy bảo đến nơi đến trốn nên hiểu mọi lễ nghĩa,biết cư xử đúng mực. Đến tuổi 18 trong làng đã có vài người đánh tiếng trống hỏi tôi ,nhưng vì cha mẹ của tôi không muốn tôi vất vả nên đã nhận 100 lạng vàng rồi gả tôi cho Trương SInh,con 1 nhà giàu trong làng,thế là tôi đc yên bề gia thất nhưng biết chồng có tính đa nghi,hay ghen tuy là con nhà giàu nhưng đa nghi ít học nên tôi luôn giữ gìn khuôn phép không từng lúc nào để vợ chồng thất hòa. Cuộc đoàn viên chưa đc bao lâu thì đất nước có giặc.Chồng tôi tuy là con nhà giàu nhưng vì ít học nên phải đi lính loạt đầu.Tôi và mẹ chồng tôi đều rất buồn,trong buổi tiễn đưa mẹ có dặn dò,tôi cũng nói mong chồng ra trận giữ gìn để trở về đc bình yên chứ không cần quan cao tước lớn.Chàng nghe vậy xúc động không nói lên lời dứt áo ra đi.Sau khi chồng đi đc mươi ngày thì tôi sinh hạ 1 đứa con trai đặt tên là Đản rồi 1 mình vừa chăm sóc con,1 lòng thủy chung chờ đợi mong chồng sớm về đoàn tụ. Nhưng mẹ chồng tôi vì thương nhớ con trai mà sinh bệnh.Tôi hết sức thuốc thang,lễ bái thần phật rồi khuyên như mong mẹ chóng khỏe.Song vì tuổi già bệnh nặng,vận trời khó tránh nên mẹ chồng tôi qua đời.Tước khi mất bà nói:"Sau này trời xét lòng lành ban cho phúc đức,giống dòng tươi tốt,con cháu đầy đàn ,xanh kia quyết chẳng phụ con cũng như con đã chẳng phụ mẹ".Tôi hết lòng thương sót, lo ma chay tế lễ như với cha mẹ đẻ của mình
Qua năm sau,giặc tan,chồng tôi trở về bình yên đúng như mong đợi,khi buồn vì mẹ không còn nhưng tôi hy vọng gia đình sẽ hp như xưa.Nhưng bé Đản vì chưa gặp cha bao giờ nên không chịu nhận dù tôi đã hết sức dỗ dành,có lẽ là còn trẻ con nên ương bướng.Ngay hôm sau,chàng bế con ra thăm mộ mẹ,tôi ở nhà chuẩn bị mâm cơm vừa để cúng tổ tiên tạ ơn vừa để báo cho mẹ biết chàng đã về,cho mẹ yên lòng nơi chín suối cũng là mừng ngày đoàn tụ.Không ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang,buổi trưa 2 cha con trở về,tâm trạng của chàng không vui hiện rõ trên nét mặt.Sau đó chàng nặng lời tra hỏi tôi trong thời gian chàng đi xa tại sao làm chuyện xấu xa thất tiết trái đạo lí...tôi không hiểu rõ nguyên nhân vì sao,thấy chàng như vậy chỉ biết khóc.Tôi đã giải thích cho chàng hiểu:tôi nói đến thân phận mình là con nhà kẻ khó đc nương tựa nhà giàu trong thời gian chồng đi lính vẫn 1 lòng chung thủy chờ đợi,không hề làm chuyện xấu xa, thất tiết.Tôi cũng cầu mong van xin chống đừng nghi oan để cứu vãn hp gđ có nguy cơ tan vỡ. Nhưng chàng không tin ,hỏi chuyện kia do ai nói chàng cũng không nói. Làng xóm bênh vực cho tôi cũng chẳng ăn thua gì,chàng vẫn 1 mực mắng mỏ rồi đuổi đi.Tôi tuyệt vọng đến cùng cực vì tai họa bất ngờ ập đến nên cố bày tỏ nhưng chàng vẫn lạnh lùng không thay đổi.Biết rằng người có tính cách như chàng thật khó giải thích nên tôi tắm gội chay sạch,suy nghĩ trước sau thấy rằng cuộc đời thật không có ý nghĩa,bao nhiêu vất vả với gđ,ngay cả tấm lòng thủy chung một mực chăm lo cho mẹ già, con trẻ nhưng bây giờ cũng bị phủ nhận không thương tiếc.Tôi không thể sống mà mang tiếng xấu xa để người đời khinh rẻ nên chỉ còn 1 cách là lấy cái chết để minh oan .Tôi ra bến Hoàng Giang ngửa mặt lên trời than cầu mong thần linh chứng giám cho tấm lòng thủy chung của mình, xong gieo mình xuống sông.Nhưng các nàng tiên trong cung nước thấu hiểu nỗi oan của tôi rẽ đường nước cho tôi xuống thủy cung. Một hôm tôi gặp Phan lang,người cùng làng trước đây có ơn với Linh Phi nên khi gặp nạn đã đc LP cứu.Phan Lang kể chuyện cho tôi:"Chàng Trương sau khi thấy vợ chết tuy giận nhưng vẫn động lòng thương cho tìm vớt thây nàng nhưng không thấy.Thế rồi mấy hôm sau mọi người nghe chàng ân hận kể lại rằng: một hôm phòng không vắng vẻ chợt đứa con chỉ cái bóng trên tường của chàng nói là cha Đản.Chàng lúc ấy mới thấu hiểu nỗi oan của vợ,ân hận nhưng đã muộn rồi". Nghe Phang Lang kể tôi cũng thấy xót xa thương chồng con vì không ai chăm sóc.Không kiên nhận tìm hiểu nguyên nhân mà quá đau đớn tuyệt vọng mà dẫn tới cái chết.Phan Lang khuyên tôi nên trở về,ban đầu tôi đã nói không còn mặt mũi nào quay lại nữa nhưng sau đó vì nhớ quê hương,chồng con,lại mong muốn đc giải oan,phục hồi danh dự nên tôi lại nói sẽ quay trở về.Hôm sau Phan Lang trở về dương thế tôi gửi theo chiếc hoa vàng và lời nhắn chàng Trương tôi sẽ có ngày trở về dương thế.Mấy ngày hôm sau thấy Trương Sinh lập đàn giải oan 3 ngày 3 đêm ở bến sông Hoàng Giang với tình cảm chân thành hối lỗi và thực sự mong tôi quay về.Thấy vậy Lnh Phi có ý khuyên tôi nên về với chồng con nhưng tôi vì có nghĩa với Linh Phi và lại hp gia đình tan vỡ khó hàn gắn nên không muốn trở về. Đến ngày t3,giữa trốn trần gian mịt mù khói tỏa thì Linh Phi đã cho 50 chiếc kiệu hoa hiện lên giữa dòng sông,tôi ngồi trên 1 chiếc kiệu nói vọng vào bờ lời tạ từ với chồng con rồi từ từ biến mất.
Chuyện của gia đình tôi là câu chuyện buồn: dù quá khứ đã lùi xa nhưng có lẽ những người trg cuộc vẫn bị ám ảnh day dứt. Riêng bản thân tôi dù đã sống cuộc sống trần gian, nhớ chồng con vẫn chôn kín ở trong lòng khó có thể diễn tả bởi chính cuộc sống ấy đã đẩy tôi đến cái chết. Hi vọng rằng đừng gđình nào rơi vào bi kịch