Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy tả con đường quê em

11 trả lời
Hỏi chi tiết
1.827
1
0
NGUYỄN THỊ THU HẰNG
08/01/2018 15:43:15
"Quê hương" hai tiếng ấy nghe mà gần gũi thân thương làm sao? Tuổi thơ ai cũng có những kỉ niệm đẹp để mà nhớ, mà yêu ở quê hương. tuổi thơ của em gắn bó với cánh đồng thẳng cánh cò bay, dòng sông nước chảy hiền hoà, … nhưng gắn bó với em nhất vẫn là con đường ở quê . Với em, con đường này có biết bao kỉ niệm.
Đó là con đường rải đá răm như bao con đường khác. Tuy không rộng lắm, lại gồ ghề, lồi lõm nhưng đường cũng đủ cho một chiếc xe tải chạy qua. Mỗi khi đặt chân lên con đường lòng em lại cảm thấy bồi hồi. Đầu làng, cây gạo đứng giương dù che nắng. Nơi đây đã chứng kiến những ván bi quyết liệt của bọn trẻ chúng em. Hai bên đường là hàng bạch đàn với những chiếc lá nhỏ như con mắt nhìn xuống đường. Sau hai hàng cây là cánh đồng rộng bát ngát, thẳng cánh cò bay. Tuy vậy, đi trên đường vẫn nhìn thấy những ngôi nhà xinh xắn nằm giữa một màu xanh mượt mà của vườn tược.
Ông mặt trời từ từ nhô lên thả ánh nắng ấm áp lọt qua kẽ lá chiếu xuống mặt đường như những hoa nắng đang nhảy nhót. Mọi người đổ ra đường mỗi lúc một nhiều. Trẻ em đến trường cùng bà con đi làm, đi chợ…. ồn ã. Trưa về, người đi lại thưa thớt, con đường như chìm vào trong giấc ngủ. Những chiếc lá khẽ đu đưa trong gió như quạt mát cho con đường. Chiều về con đường như thức giấc. Lại ồn ào náo nhiệt khi các bác nông dân đi làm về. Tiếng nói, tiếng cười gọi nhau í ới, tiếng xe cộ cứ ồn ào suốt cả con đường. Trên cây những chú chim hót véo von tạo ra một bản nhạc giao hưởng.Với em, con đường đã quen thân từ khi cắp sách tới trường. Đi trên con đường mùi ngai ngái của đất, mùi của lúa đồng, cỏ nội phà vào mũi lòng em lại cảm thấy bâng khuâng.
Em rất yêu con đường. Hằng ngày, em đi trên con đường này. Có lẽ vì vậy mà em và nó trở thành đôi bạn thân thiết. Dù đi xa, được đi trên con đường đẹp hơn nhưng hình ảnh con đường làng quê vẫn in đậm mãi mãi trong kí ức của em, bởi vì nó đã nâng từng bước đi lẫm chẫm đầu tiên của đời em.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Nguyễn Lê Huy hoàng
08/01/2018 16:07:11
Quê em là một ngôi làng nhỏ nằm sâu sau những rặng tre làng. Tuổi thơ em gắn với những rặng tre làng, với mùi rơm thơm nức mũi, với những con người thân thương nơi đây. đường làng quê em không rộng lắm, nhưng mới được sửa sang nên phẳng phiu và sạch sẽ lắm. Con đường dài quanh co, đi thẳng từ trong làng ra đến rừng bạch đàn, sau đó thông ra ruộng lúa bạt ngàn. Tất cả như một bức tranh thơ mộng tô màu lên cuộc sống, tuổi thơ em thêm nhiều màu sắc hơn.
Ngày ngày, không khí quê em thật thanh bình, yên ả. Sáng sớm, bà con ríu rít gọi nhau ra đồng làm việc. Người vác cày, người dắt trâu, người gánh mạ,… mấy đứa trẻ con được nghỉ học cũng chạy theo bố mẹ ra ngoài đồng chơi cùng chúng bạn. Khi mùa gặt tới, con đường nhỏ được phủ đầy rơm vàng, thơm mát. Ngoài đồng tiếng bà con nói chuyện rôm rả từ sáng tinh mơ đến tận tối mịt, từng bước chân cũng nhanh nhẹn hơn,vội vã hơn. Xe cộ, gồng gánh nối tiếp nhau không dứt.
Cũng trên con đường ấy, từng đoàn xe chở những bó lúa vàng óng kéo nhau về làng. Con đường ấy cũng thấm bao giọt mồ hôi của những người nông dân lao động vất vả. Con đường ấy cũng chứng kiến bao tấm áo ướt đầm trong những vụ mùa bận rộn.
Con đường làng cũng gắn với bao tuổi thơ, khi những đứa trẻ cùng trang lứa cắp sách tới trường. Là những tiếng nói cười giữa trưa hè cùng nhau đi học. Hay hình ảnh những bác nông dân dừng chân nghỉ ngơi dưới gốc đa ven đường. Dường như, con đường làng vẫn luôn ở đó, vẫn luôn âm thầm chứng kiến bao thế hệ lớn lên, nối tiếp nhau. Chứng kiến sự trưởng thành của nhiều con người. CÙng bà con nơi đây chia ngọt sẻ bùi, nâng bước những giấc mơ của bao con người.
Em rất yêu mến và tự hào về con người và ngôi làng nhỏ xinh của em. Nơi có con đường gắn bó với nhiều kỷ niệm một thời của em.
1
0
Nguyễn Lê Huy hoàng
08/01/2018 16:07:33
Suốt năm năm đi học cho đến hôm nay, ngày nào em cũng đi lại trên con đường ấy.
Đó chỉ là một con đường thô sơ, có lẽ cũng giống như bao con đường khác. Con đường không rộng lắm nhưng cũng đủ thênh thang cho những bước chân chạy nhảy cảu những cậu học trò tinh nghịch chúng em. Con dường chạy giữa màu xanh của cây lá, thẳng tắp tới cuối làng, thỉnh thoảng bị cắt ngang bởi một con đường rẽ vào xóm nhỏ. Em đi trên đường, khi thì giữa hai hàng rao dâm bụt có điểm những chùm hoa đỏ tươi như những chiếc đèn trung thu, khi đi dưới một vòm tre mát rượi, hoặc cạnh một rặng chuối, một khóm trúc.
Một buổi sáng, mặt trời vừa tỏa ánh vàng trên các tàu lá dứa bóng mượt, học sinh chúng em đều có mặt trên đường. Màu áo trắng và màu đỏ của khan quảng nổi bật lên giữa mày xanh tươi sáng của cây lá và màu vàng sẫm của con đường đất. Học sinh đi thành nhóm nhỏ, nhóm nào cũng rộn vang tiếng cười nói. Những học sinh lớp bé, nhất là các chú học sinh lớp một, có khi vừa đi vừa cãi nhau rất to về một điều gì đó, đôi lúc đang đi bỗng vụt chạy hoặc đuổi nhau tán loạn.
Cùng đi với chúng em, các cô bác nông dân cũng theo từng nhóm ra đồng, người cầm cuốc, người vác cày. Có cả một vài chiếc máy cày nhỏ lăn bánh chậm chạp, vừa đi vừa phun khói lên trời và phả vào không gian những tiếng nổ nhịp nhàng đơn điệu. Thỉnh thoảng, chúng em phải tránh ra một bên, nhường đường cho một chiếc xe máy phóng qua. Đó là mấy người đi làm hoặc có việc phải lên huyện, lên tỉnh.
Mặc dầu người đi trên đường mỗi lúc một tấp nập, nhưng không khí tĩnh lặng buổi sáng sớm vẫn còn bao phủ khắp làng. Trên các cành cây còn long lánh những giọt sương.
Em sắp đi hết con đường thì chợt nghe dội lên một hồi trống dài. Đó là tiếng trống của trường em, nơi em sẽ đến để cùng bạn bè được thầy cô dạy dỗ.
Rồi có một ngày em phải đi tiếp con đường này, sang làng khác, lên huyện, lên tỉnh, để tiếp tục học hành. Dẫu đi đâu, đặt chân lên những con đường khác, có thể rộng hơn, đẹp đẽ hơn, nhưng em sẽ không bao giờ quên con đường đất đơn sơ này.
2
0
Nguyễn Lê Huy hoàng
08/01/2018 16:08:42
đường làng quê em không rộng lắm, nhưng mới được sửa sang nên phẳng phiu và sạch sẽ lắm. Con đường dài quanh co, đi thẳng từ trong làng ra đến rừng bạch đàn, sau đó thông ra ruộng lúa bạt ngàn. Tất cả như một bức tranh thơ mộng tô màu lên cuộc sống, tuổi thơ em thêm nhiều màu sắc hơn.
Ngày ngày, không khí quê em thật thanh bình, yên ả. Sáng sớm, bà con ríu rít gọi nhau ra đồng làm việc. Người vác cày, người dắt trâu, người gánh mạ,… mấy đứa trẻ con được nghỉ học cũng chạy theo bố mẹ ra ngoài đồng chơi cùng chúng bạn. Khi mùa gặt tới, con đường nhỏ được phủ đầy rơm vàng, thơm mát. Ngoài đồng tiếng bà con nói chuyện rôm rả từ sáng tinh mơ đến tận tối mịt, từng bước chân cũng nhanh nhẹn hơn,vội vã hơn. Xe cộ, gồng gánh nối tiếp nhau không dứt.
Cũng trên con đường ấy, từng đoàn xe chở những bó lúa vàng óng kéo nhau về làng. Con đường ấy cũng thấm bao giọt mồ hôi của những người nông dân lao động vất vả. Con đường ấy cũng chứng kiến bao tấm áo ướt đầm trong những vụ mùa bận rộn.
Con đường làng cũng gắn với bao tuổi thơ, khi những đứa trẻ cùng trang lứa cắp sách tới trường. Là những tiếng nói cười giữa trưa hè cùng nhau đi học. Hay hình ảnh những bác nông dân dừng chân nghỉ ngơi dưới gốc đa ven đường. Dường như, con đường làng vẫn luôn ở đó, vẫn luôn âm thầm chứng kiến bao thế hệ lớn lên, nối tiếp nhau. Chứng kiến sự trưởng thành của nhiều con người. CÙng bà con nơi đây chia ngọt sẻ bùi, nâng bước những giấc mơ của bao con người.
Em rất yêu mến và tự hào về con người và ngôi làng nhỏ xinh của em. Nơi có con đường gắn bó với nhiều kỷ niệm một thời của em.
0
0
Nguyễn Lê Huy hoàng
08/01/2018 16:09:11
Mỗi buổi sáng, tôi lại rảo bước trên con đường tới trường. Đã từ lâu, con đường dường như là người bạn đồng hành gần gũi, chia sẻ với tôi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc đời học trò. Con đường không đẹp, một vẻ đẹp lộng lẫy huy hoàng nhưng tiềm ẩn vẻ đơn sơ, mộc mạc gắn với cuộc sống yên bình của người dân phố tôi.
Con đường phố tôi chạy thẳng băng, không có nét uốn lượn mềm mại, quanh co. Nó nhỏ và hẹp, cũng dễ hiểu bởi phố tôi là một phố nhỏ nên đường sá cũng không được đầu tư khang trang rộng lớn. Hai bên đường, những ngôi nhà thi nhau mọc lên, mọc lên mãi như những mô hình lắp ráp làm cho con đường vốn đã hẹp nay càng hẹp hơn. Đặc biệt, phố tôi rất thơ mộng bởi hai hàng cây ven đường. Mùa hè, những chùm hoa xoan rụt xuống một màu trắng, vương lại và kết những vòng hoa trên mái đầu lũ trẻ chúng tôi. Những ống khói vươn lên cao, chỉ để lại cho chúng tôi một khoảng trời nho nhỏ, con con.
Bên cạnh bao ngả đường lớn, con đường phố tôi vẫn yên ả nằm đó với một bề mặt mà chỗ lồi, chỗ lõm. Nhưng tôi thấy điều đó chẳng làm con đường xấu đi mà còn làm cho nó thêm nét đơn sơ, giản dị. Hai bên đường, san sát biết bao cửa hàng, cửa hiệu đủ mọi thể loại khác nhau. Những cô bán hàng luôn tay vẫy nước lên những rổ hoa từ ngoại thành mang vào. Những bà hàng cơm, hàng phở mồ hôi bóng nhẫy, luôn tay đơm đơm, thái thái. Vỉa hè phố tôi gạch sứt sẹo nhumg tôi yêu những vết sứt đó vì nó luôn in trong trí nhớ của tôi, gợi cho tôi về hình ảnh con đường từ nhà tới trường. Ở đây cũng đủ loại nhà. Có nhà to, có nhà nhỏ, có nhà cao, nhà thấp. Đi men theo con đường mà tôi đếm được hơn hai chục cửa hàng, cửa hiệu. Họ lấn, họ chiếm rồi làm bục, bệ khiến con đường phố tôi đã hẹp càng hẹp thêm...
Quên sao được những ngày học lớp một, tôi còn rụt rè, bỡ ngỡ bước những bước đầu tiên trên con đường này tới trường. Lúc đó, tôi thấy con đường sao lớn thế còn minh thì bé cỏn còn con. Lớn lên, tôi lại thấy con đường chẳng những không rộng ra mà còn bị thu hẹp lại. Cây hai bên đường xoè tán che mát, đu đưa như reo vui, chim chóc hát ca ríu rít... Ôi, nhớ nhiều lắm, nhiều lắm.
Mỗi lần nhắc đến con đường này là bao kỉ niệm lại hiện về trong tôi, mãi mãi không bao giờ phai.
Con đường đã là một người bạn tốt của tôi từ khi tôi còn học lớp một cho đến bây giờ, nên mỗi khi đi đâu xa, tôi lại thấy nhớ nhung, quyến luyến nó vô cùng. Sau này, dù có may mắn được bước trên những ngả đường lớn ở mọi phương trời thì kí ức về con đường tới trường sẽ vẫn mãi khắc sâu trong ý nghĩ và trái tim tôi. Và dù mai đây trưởng thành, tôi mơ ước công việc đầu tiên tôi làm là sẽ tu bổ, sửa chữa con đường tới trường này sao cho đẹp và rộng rãi hơn.
1
0
Nguyễn Lê Huy hoàng
08/01/2018 16:09:24
"Quê hương" hai tiếng ấy nghe mà gần gũi thân thương làm sao? Tuổi thơ ai cũng có những kỉ niệm đẹp để mà nhớ, mà yêu ở quê hương. Tuổi thơ của em gắn bó với cánh đồng thẳng cánh cò bay, dòng sông nước chảy hiền hoà, ... nhưng gắn bó với em nhất vẫn là con đường từ nhà tới trường. Với em, con đường này có biết bao kỉ niệm.
Đó là con đường rải đá răm như bao con đường khác. Tuy không rộng lắm, lại gồ ghề, lồi lõm nhưng đường cũng đủ cho một chiếc xe tải chạy qua. Mỗi khi đặt chân lên con đường lòng em lại cảm thấy bồi hồi. Đầu làng, cây gạo đứng giương dù che nắng. Nơi đây đã chứng kiến những ván bi quyết liệt của bọn trẻ chúng em. Hai bên đường là hàng bạch đàn với những chiếc lá nhỏ như con mắt nhìn xuống đường. Sau hai hàng cây là cánh đồng rộng bát ngát, thẳng cánh cò bay. Tuy vậy, đi trên đường vẫn nhìn thấy những ngôi nhà xinh xắn nằm giữa một màu xanh mượt mà của vườn tược. Ông mặt trời từ từ nhô lên thả ánh nắng ấm áp lọt qua kẽ lá chiếu xuống mặt đường như những hoa nắng đang nhảy nhót. Mọi người đổ ra đường mỗi lúc một nhiều. Trẻ em đến trường cùng bà con đi làm, đi chợ.... ồn ã. Trưa về, người đi lại thưa thớt, con đường như chìm vào trong giấc ngủ. Những chiếc lá khẽ đu đưa trong gió như quạt mát cho con đường. Chiều về con đường như thức giấc. Lại ồn ào náo nhiệt khi các bác nông dân đi làm về. Tiếng nói, tiếng cười gọi nhau í ới, tiếng xe cộ cứ ồn ào suốt cả con đường. Trên cây những chú chim hót véo von tạo ra một bản nhạc giao hưởng.Với em, con đường đã quen thân từ khi cắp sách tới trường. Đi trên con đường mùi ngai ngái của đất, mùi của lúa đồng, cỏ nội phà vào mũi lòng em lại cảm thấy bâng khuâng.
Em rất yêu con đường. Hằng ngày, em đi trên con đường này. Có lẽ vì vậy mà em và nó trở thành đôi bạn thân thiết. Dù đi xa, được đi trên con đường đẹp hơn nhưng hình ảnh con đường làng quê vẫn in đậm mãi mãi trong kí ức của em, bởi vì nó đã nâng từng bước đi lẫm chẫm đầu tiên của đời em.
1
0
Nguyễn Lê Huy hoàng
08/01/2018 16:09:41
Ngày nào cũng vậy, tôi đi học trên con đường thân thiết này. Từng gốc cây, từng số nhà, từng ngõ ngách đã in đậm trong tâm trí tôi lúc nào mà tôi chẳng hay biết. Con đường phố tôi nhỏ và không đẹp, tuy nhiên nó trở nên gợi cảm hơn trong những ngày đầu đông này.
Hà Nội trong những ngày đầu đông se se lạnh tuy không rét căm căm, lạnh thấu tận xương nhưng cũng làm mọi người phải áo khoác, mũ len. Khu phố tôi thì không như vậy. Mặc cho gió bão, mưa dông, quanh năm ngày tháng, những ngôi nhà trên phố chỉ mặc một màu áo mà thôi. Con đường, nhìn từ xa như một dài lụa mềm mại uốn lượn dọc dãy phố. Nhà hai bên đường chẳng cái nào giống cái nào, cái cao, cái thấp, cái to, cái nhỏ, cái rộng, cái hẹp thật vui mắt. Vì đất chật người đông nên phố tôi chẳng có cái cây nào gọi là to vì mưa bão dễ đổ, dễ vướng vào dây điện. Cho nên, mỗi năm, tôi cứ lớn hẳn lên mà các cây trong phố tôi vẫn nhỏ bé, xinh xắn thế thôi. Trên cao có cả một khoảng trời rộng mở như cái ô nhiều màu sắc. Những ngày mưa gió bão bùng thì khoảng trời trên phố tôi đen kịt mây, sấm chớp ì ùng, sét rạch ngang trời. Khi ấy, những vũng bùn xuất hiện mà tôi thì chẳng thích đi lên bùn một chút nào cả.
Phố tôi lúc nào cũng tấp nập tàu xe. Mới sáng sớm đã bắt đầu ngày mới bằng tiếng bin bin của ô tô, tin tin của xe máy và tu tu của tàu hoả vọng lại từ đầu phố. Lại cả tiếng gọi í ới, cười đùa, mời mọc ầm ĩ cả một góc phố của học sinh trường Văn Chương trong cái ngõ đối diện nhà tôi. Bởi vậy, cứ khoảng bảy giờ sáng là tôi bị đánh thức bởi những tiếng ồn ã bên ngoài, mặc dù đã cố tình đóng hết các ô cửa sổ. Đôi khi, lúc học sinh đã vào lớp, tiếng ồn ào giảm bớt, tôi cố nằm lì chưa được bao lâu thì lại bị phá bởi tiếng chạy thình thịch của các "chàng" và "nường" đi học muộn. Những ngày đầu mới về ở đây, tôi tức muốn xịt khói lỗ tai. Lâu dần rồi cũng thành quen, tôi bắt đầu cảm thấy dễ chịu và thân thuộc với con đường này. Vỉa hè phố tôi bị các nhà dân lấn chiếm nên rất hẹp. Vỉa hè chỗ thụt vào, chỗ nhô ra trông chẳng đẹp chút nào! Mặt đường nhựa thì sứt sẹo, lồi lên, lõm xuống, nhấp nha nhấp nhô. Ai mà vừa đi vừa mải nhìn trời, nhìn mây thì thế nào cũng bị ngã vì các chỗ lồi lõm khó ưa ấy. Tôi cũng vì nó mà mấy lần bị ngã xuống cạnh đường, mấy vết sẹo đó cũng như là vết kỉ niệm của tôi. Mỗi lần đi qua chỗ này, tôi cũng lại quay nhìn xem nó ở đâu để mà tránh. Mặt đường nhiều màu sắc đậm nhạt khác nhau, sau vài lần được sửa, đường trông như chiếc áo vá chằng vá đụp. Phố tôi bao nhiêu là ổ gà. Vừa qua được một ổ gà, đi một quãng lại ổ gà khác! Và nó chính là đặc trưng của phố Khâm Thiên giai đoạn này. Nhà hai bên đường cũng rất đa dạng, có cái cao ba bốn tầng sơn nửa xanh nửa trắng rồi cái vàng, cái xanh, cái trắng,... Hàng quán bên đường là chỗ tụ họp ăn uống của lũ học trò nhất quỳ nhì ma. Mỗi sáng dậy nào là mùi phở thơm ngào ngạt, thoang thoảng trong gió mùi trứng vịt lộn, bún riêu cua, mùi xôi và các thức ăn khác. Các cửa hàng vãn phòng phẩm, quần áo,... cũng chẳng chịu lép vế. Thế là bao nhiêu áo quần, tất, khăn,... được tung ra bày ngoài cửa lung lẳng... Phố tôi còn giữ được một số ngòi nhà có kiến trúc từ thời nào chẳng rõ. Trên mái và cửa của những ngôi nhà ấy có khác những con rồng màu sắc sặc sỡ nhưng vì cổ quá rồi nên sơn vôi đã bạc và phai màu. Vì bị lao vào vòng xoáy của công việc nên người dân phố tôi rất ít khi nói chuyện với nhau. Những ngôi nhà cổ mang lại vẻ đẹp cổ kính cho phố tôi, trông nhà nghiêm thế nhưng tiếng cười đùa vẫn vọng ra. Phố tôi có một di tích lịch sử. Đó là đài tưởng niệm Khâm Thiên được xây dựng sau khi cả phố bị Mĩ ném bom B52 tiêu huỷ. Bao nhiêu ngôi nhà bị sập, bao nhiêu người dân phải bỏ mạng trong đợt B52 ấy. Đài tưởng niệm được xây dựng với mục đích tưởng nhớ những con người đã ra đi trong đợt Mĩ thả bom ấy. Hình tượng người đàn bà bế đứa con bé bỏng đã chết là biểu tượng cho nỗi đau khổ và căm hờn.
Con đường từ lâu đã là người bạn thân thiết, gần gũi, chia sẻ với tôi mọi nỗi vui buồn. Những ngày tôi bị điểm kém, con đường dỗ dành tôi. Nhiều lần, vì tức tối, tôi co cẳng đá bay hòn sỏi trên đường. Lúc ấy, nó vẫn không nói gì, chỉ an ủi bàn chân tôi. Những ngày tôi được điểm cao, là học sinh giỏi, nó cũng chúc mừng tôi.
Con đường đã gắn bó với tôi từ những ngày tôi còn nhỏ. Bày giờ, tôi đã lớn khôn, nhà tôi sắp chuyển đi nơi khác. Tuy sẽ không còn ở nơi đây nữa nhưng tôi vẫn mãi mãi nhớ con đường này – con đường ngày nào cũng bị tắc đường mà tôi đã quen.
1
0
Nguyễn Lê Huy hoàng
08/01/2018 16:10:06
Tôi sinh ra và lớn lên ở nông thôn. Con đường làng dường như trở thành quen thuộc đối với tôi và tôi cũng rất thích con đường này vì nó đã gắn bó với tôi trong suốt ba năm cấp sách đến trường.
Đây là một con đường đất đỏ đơn sơ giống như mọi đường làng khác. Con đường này chỉ rộng chừng bốn hoặc năm mét. Hàng năm, sau mùa bão lũ đều được gia cố, bồi đắp bằng những gánh đất đá của dân làng. Suốt dọc chiều dài, hai bên đường dẫn vào làng được ken kín bởi các hàng cây rợp bóng như xà cừ, phượng vĩ... xen lẫn các khóm tre, trúc luôn lao xao rì rào mỗi lần gió thổi. Ẩn khuất sau những vườn cây là những mái nhà tranh đơn sơ hay các ngôi nhà mái ngói mới được xây dựng.
 Buổi sáng, khi mặt trời vừa nhô lên khỏi đằng đông, con đường làng cũng bừng tỉnh giấc, mọi người đi trên con đường ngày càng đông hơn. Các bác xã viên vác cuốc, dắt trâu bò ra đồng, các bà, các chị ra chợ bán hàng, trẻ con í ới gọi nhau đi học. Xe đạp, xe máy, xe thồ... đều đi qua con đường thân quen này. Tiếng người, tiếng máy nổ hòa lẫn vào nhau tạo nên một âm thanh hỗn độn. Mùa hè, con đường thường khô ráo, hai bên đường rộ lên những bản tình ca của các nhạc sĩ ve sầu. Mùa mưa, đường trơn, chúng tôi đi học phải sắn quần lên và mỗi người có một gậy chống để khỏi té.
 Con đường quê tôi đã để lại trong tôi bao kỉ niệm vui buồn và chính con đường này đã nâng bước cho tôi lớn lên mỗi ngày. Dù sau này có di đâu xa, tôi cũng không bao giờ quên được con đường đã gắn liền tuổi thơ, tuổi học trò của mình. 
2
1
mỹ hoa
08/01/2018 16:51:17
nhắc tới quê hương không ai không nhắc tới con đường vậy quê bạn ở đau?quê tôi ở khánh hòa với con đường làng trải dài trên các cánh đồng với những đầm se rộng lớn bao quanh. con đường gắn liền với từng khóm trúc khóm tre mang con người đi khắp hằng ngày tôi vẫn đi học trên con đường này để đến được trường thì phải qua biết bao ngõ cua nào là đường đất nào là đường đá ghập ghềnh băng thẳng hai nẫy đều hò hét với con đường tàn lụi nhưng riêng tôi một con đường đầy thú vị vừa có cây cỏ vừa có đá vừa có đất mọi thứ trộn lẫn vào nhau hai bên là cánh đồng phía xa xa là đầm sen một khung cảnh hữu tình trang lứa
3
1
Trịnh Quang Đức
08/01/2018 17:25:58
Một buổi sáng tuyệt vời bắt đầu, tôi sắp gặp lại con đường nhộn nhịp, thân quen từ nhà đến trường. Đó là người bạn tri kỉ của tôi. Tôi cảm thấy gắn bó với nó biết bao.
Một buổi sáng tuyệt vời bắt đầu, tôi sắp gặp lại con đường nhộn nhịp, thân quen từ nhà đến trường. Đó là người bạn tri kỉ của tôi. Tôi cảm thấy gắn bó với nó biết bao.
Con đường dài, phẳng, uốn lượn mềm mại như dải lụa hồng. Dưới con mắt của tôi, dải lụa ấy rất đẹp, lụa vừa rơi ra từ tay nàng tiên nào đó. Vâng, nó là con đường thân quen của tôi.
Dải lụa đó dường như nổi bật hơn trên nền trời xanh ngắt. Dưới ánh nắng trong trẻo, ấm áp ban mai, nó lấp lánh, lấp lánh hòa cùng với những cơn gió hiu hiu, ngắm nó ta thấy thật thanh thản. Thiên nhiên, cuộc sống thật tuyệt diệu!
Đan giữa những ngôi nhà cao tầng hiện đại là những mái nhà nhỏ bé, dáng vẻ cổ kính. Chúng hòa vào với nhau, mang theo từng vẻ đẹp của riêng mình, chắt lọc, tạo nên cái đẹp vừa hiện đại, vừa cổ xưa.
Bao quanh con đường là hàng cây đã có tuổi. Tối mùa hè lững thững đi dạo, bạn sẽ cảm nhận được mùi thơm ngai ngái và vị ngọt ngào của hoa sữa. Thỉnh thoảng, mấy chú chim rời tổ đùa vui ríu rít, cảnh vật yên ả, êm đềm làm sao!
Thật là không phải nếu quên mất cậu vỉa hè, người bạn sang trọng của tôi. Cậu ta mặc bộ vét phẳng phiu, màu đỏ tía của gạch. Vào mùa thu và đông, "quý ông" lại còn điểm mấy vệt vàng úa của lá. Vì vậy, cậu ta hãnh diện về bộ đồ của mình lắm.
Đáng cảm phục nhất có lẽ là lòng đường. Ngày ngày phải chịu một lượng xẹ cộ khổng lồ mà vẫn hiên ngang không hề suy suyển. Hiếm khi lắm mới phải nhờ vả mấy bác xe lu đến "tân trang" cho mình.
Trên đường tôi đến trường còn một ngôi nhà thờ cổ. Ở đó, lúc thì vang lên những bản thánh ca, lúc thì cất lên tiếng chuông ngân nga, thánh thót thật vui tai. Mỗi lần như vậy, tôi thích thú lắm.
Dù sau này, khi tôi lớn lên, đường sá sẽ hiện đại hơn. Nhưng tôi vẫn mong con đường yêu dấu vẫn còn nguyên vẻ đẹp giản dị của nó.
Đáh giá 5☆ nhé
0
0

Quê em là một làng cổ nằm giữa vùng đồng bằng trù phú của sông Hồng. Ngày ngày, bước chân em in dấu trên con đường làng quen thuộc. Vậy mà mùa gặt đến, em cảm thấy nó như thay đổi hẳn.

Đường làng em không rộng lắm nhưng lúc nào cũng phẳng phiu, sạch sẽ. Bà em kể rằng, lệ làng ngày xưa quy định cứ mỗi cô gái đi lấy chồng là phải nộp cheo cho làng hai trăm viên gạch để lát đường. Vì thế, con đường khá dài được lát bằng gạch son đều tăm tắp, trông như một dải lụa mềm mại uốn quanh thôn xóm.

Ngày thường, không khí làng quê thật thanh bình, yên ả. Sáng sớm, bà con nông dân ra đồng làm việc. Người vác cày, dắt trâu, kẻ gánh phân, gánh mạ… đi trên đường làng. Mùa gặt tới, con đường như nhỏ lại. Từ sáng sớm đến chiều tối, lúc nào mặt đường cũng rậm rịch bước chân. Tiếng cười tiếng nói rộn rã, xôn xao. Xe cộ, gồng gánh nối tiếp nhau không dứt.

Lúa gặt xong bó thành từng lượm, chất đầy trên các xe cải tiến kéo về làng. Hàng đoàn người kĩu kịt gánh lúa trên vai, mồ hôi ướt đẫm lưng áo bạc màu.

Gương mặt các chị hồng lên, tươi rói dưới ánh nắng trưa. Trên sân phơi từng nhà, lúa chất thành từng đống lớn. Máy tuốt lúa chạy ầm ầm, thóc vàng bắn ra như mưa rào rồi được sàng sẩy thật sạch, đem phơi. Đường làng trải một lượt rơm mới vàng óng, thơm nồng, mùi vị quê hương quyến rũ, thật khó quên. Chúng em chạy nhảy tung tăng trên lớp thảm rơm êm ái. Em hít căng lồng ngực không khí thơm tho, trong lành của ngày mùa.

Những ngày thu hoạch khẩn trương, vất vả rồi cũng qua đi. Con đường trở lại quang đãng, yên ả. Màu gạch đỏ như son, hàng gạch chỉ viền hai bên nghiêng nghiêng thanh tú. Dường như sau những ngày chia sẻ nỗi cực nhọc, lo toan cùng với người, con đường giờ đây nằm duỗi dài thanh thản nghỉ ngơi. Chắc nó cũng rất vui trước một vụ mùa thắng lợi. Em thấy yêu mến và tự hào về con người cùng cảnh đẹp quê hương.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư