Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể kỉ niệm một thời học sinh của em

3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
1.093
1
1
Nguyễn Nhật Thúy ...
03/01/2018 21:19:03

Ai trong chúng ta cũng đã từng trải qua những kỉ niệm buồn vui cùng gia đình và đám bạn tinh nghịch. Mỗi lần nhớ lại những kỉ niệm của mình, lòng tôi lại trào dâng những cảm xúc thật khác lạ. Những kỉ niệm sâu sắc nhất trong tôi là lần đầu tiên tôi nhận được sự giúp đỡ của một người mà tôi vốn có ác cảm.

Hồi đó, tôi đang học lớp 2D thì bỗng được chuyển sang một lớp chọn của trường. Tôi rất hồi hộp và vui mừng vì sắp được gặp những người bạn mới. Nhưng vừa bước chân vào cửa lớp, cảm giác lo lắng, sợ sệt đã thay chỗ hoàn toàn cảm giác vui mừng, hồi hộp đó. Trước mặt tôi toàn là những bạn lớn so với tôi. Hàng chục ánh mắt ngạc nhiên cùng tiếng xì xào ầm ĩ nổi lên. “Sao bố mẹ mình cao to mà mình lại thấp bé thế nhỉ? Thật chẳng thể bào hiểu được!”. Tôi vừa tự nhủ, vừa bước đi nhanh hơn về chỗ ngồi. Một lát sau, cô chủ nhiệm vào lớp và bắt đầu giảng bài. Khi cô đang giảng phần cuối của bài học thì bỗng: “Tùng! Tùng! Tùng!” – tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Sau khi chào cô, bọn bạn tôi liền chạy ngay đi chơi cùng với bạn cũ. Tôi cũng đang định chạy đi thì bỗng bị một cú đấm đau điếng vào vai. Giật mình quay lại, tôi thấy một chàng “lực sĩ” thân hình cao to như một anh lớp bốn, nước da đen sạm, mái tóc cắt cao trông rất khỏe mạnh. Tôi còn nhăn nhó vì đau thì cậu bạn cất giọng giễu cợt: “Ê! “Cao kều!” Cậu cao thật đấy! Sau này nhất định cậu sẽ lập kỉ lục về chiều cao cho mà xem! Đến lúc đấy nhớ khao tớ nhé! Ha, ha, ha …!” rồi chạy biến đi.

Tôi thấy rất khó chịu. Chiều cao của tôi có hơn khiêm tốn một tí thì liên quan gì đến cậu ta cơ chứ! Thế là tôi ngày càng trở nên cáu bẳn và mặc cảm về vóc dáng của mình. Cuối cùng, tôi đã quyết định đặt một cái bẫy để cậu ta chừa cái tật đùa dai đó đi.

Hôm đó là thứ hai ngay sau khi thi giữa kì I. Sauk hi ăn cơm trưa xong, đáng lẽ phải đi ngủ thì tôi lại trốn cô, chạy vù ra nhà vệ sinh để thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị từ mấy hôm trước. Đầu tiên, tôi đổ một đống nước ra nhà vệ sinh, rồi đặt hai cái bánh xà phòng ở ngay cửa ra vào để gài bẫy cho cậu bạn to lớn đùa dai kia. Bỗng, bác giám thị già đi ngang qua. Tôi liền nhảy vọt sang một bên để không bị phát hiện. Bác dừng lại, nhìn ngó xung quanh làm tôi sợ hết cả hồn. Nhưng cuối cùng, bác lại tiếp tục đi khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Rồi tôi cứ nấp sau cánh cửa chờ đợi. Nhưng tôi chờ mãi mà không thấy cậu ta ra nhà vệ sinh. Tôi liền chạy ngay ra khỏi chỗ nấp và xem xét xung quanh. Bỗng, tôi giẫm phải cái gì trơn tuột và cứ thế mà trượt vèo về phía vũng nước. Theo phản xạ, tôi hét lên rất to trong vô vọng. Rồi một cái bóng cao lớn vụt qua và túm lấy tôi. Rồi tôi không biết gì nữa.

Khi tỉnh lại, tôi thấy ngay là mình đang nằm trong phòng y tế của trường. Quay sang bên cạnh, tôi bất ngờ khi thấy khuôn mặt của cậu bạn mà tôi vốn rất ghét cay ghét đắng. Cậu ta tên là Nghị. Nghị đang mỉm cười với tôi. Thì ra Nghị chính là người đã kịp đỡ nên tôi không bị đập đầu xuống nền nhà vệ sinh mà chỉ bị va mạnh vào cậu ấy. Nghị đã cứu tôi khỏi cái bẫy mà otoi đặt ra để làm hại cậu ấy. Tôi thấy ân hận vô cùng. Nhỡ Nghị bước vào và bị trượt chân thì sao? Sao tôi lại đặt ra một cái bẫy nguy hiểm như thế chứ?

Tôi không nói sự thật này với ai, coi như đó là một tai nạn nho nhỏ. Nhưng từ đó trở đi, tôi và Nghị đã trở thành đôi bạn thân thiết.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
1
Tiểu Quỷ
03/01/2018 21:20:37

Ai trong chúng ta cũng đã từng trải qua những kỉ niệm buồn vui cùng gia đình và đám bạn tinh nghịch. Mỗi lần nhớ lại những kỉ niệm của mình, lòng tôi lại trào dâng những cảm xúc thật khác lạ. Những kỉ niệm sâu sắc nhất trong tôi là lần đầu tiên tôi nhận được sự giúp đỡ của một người mà tôi vốn có ác cảm.

Hồi đó, tôi đang học lớp 2D thì bỗng được chuyển sang một lớp chọn của trường. Tôi rất hồi hộp và vui mừng vì sắp được gặp những người bạn mới. Nhưng vừa bước chân vào cửa lớp, cảm giác lo lắng, sợ sệt đã thay chỗ hoàn toàn cảm giác vui mừng, hồi hộp đó. Trước mặt tôi toàn là những bạn lớn so với tôi. Hàng chục ánh mắt ngạc nhiên cùng tiếng xì xào ầm ĩ nổi lên. “Sao bố mẹ mình cao to mà mình lại thấp bé thế nhỉ? Thật chẳng thể bào hiểu được!”. Tôi vừa tự nhủ, vừa bước đi nhanh hơn về chỗ ngồi. Một lát sau, cô chủ nhiệm vào lớp và bắt đầu giảng bài. Khi cô đang giảng phần cuối của bài học thì bỗng: “Tùng! Tùng! Tùng!” – tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Sau khi chào cô, bọn bạn tôi liền chạy ngay đi chơi cùng với bạn cũ. Tôi cũng đang định chạy đi thì bỗng bị một cú đấm đau điếng vào vai. Giật mình quay lại, tôi thấy một chàng “lực sĩ” thân hình cao to như một anh lớp bốn, nước da đen sạm, mái tóc cắt cao trông rất khỏe mạnh. Tôi còn nhăn nhó vì đau thì cậu bạn cất giọng giễu cợt: “Ê! “Cao kều!” Cậu cao thật đấy! Sau này nhất định cậu sẽ lập kỉ lục về chiều cao cho mà xem! Đến lúc đấy nhớ khao tớ nhé! Ha, ha, ha …!” rồi chạy biến đi.

Tôi thấy rất khó chịu. Chiều cao của tôi có hơn khiêm tốn một tí thì liên quan gì đến cậu ta cơ chứ! Thế là tôi ngày càng trở nên cáu bẳn và mặc cảm về vóc dáng của mình. Cuối cùng, tôi đã quyết định đặt một cái bẫy để cậu ta chừa cái tật đùa dai đó đi.

Hôm đó là thứ hai ngay sau khi thi giữa kì I. Sauk hi ăn cơm trưa xong, đáng lẽ phải đi ngủ thì tôi lại trốn cô, chạy vù ra nhà vệ sinh để thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị từ mấy hôm trước. Đầu tiên, tôi đổ một đống nước ra nhà vệ sinh, rồi đặt hai cái bánh xà phòng ở ngay cửa ra vào để gài bẫy cho cậu bạn to lớn đùa dai kia. Bỗng, bác giám thị già đi ngang qua. Tôi liền nhảy vọt sang một bên để không bị phát hiện. Bác dừng lại, nhìn ngó xung quanh làm tôi sợ hết cả hồn. Nhưng cuối cùng, bác lại tiếp tục đi khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Rồi tôi cứ nấp sau cánh cửa chờ đợi. Nhưng tôi chờ mãi mà không thấy cậu ta ra nhà vệ sinh. Tôi liền chạy ngay ra khỏi chỗ nấp và xem xét xung quanh. Bỗng, tôi giẫm phải cái gì trơn tuột và cứ thế mà trượt vèo về phía vũng nước. Theo phản xạ, tôi hét lên rất to trong vô vọng. Rồi một cái bóng cao lớn vụt qua và túm lấy tôi. Rồi tôi không biết gì nữa.

Khi tỉnh lại, tôi thấy ngay là mình đang nằm trong phòng y tế của trường. Quay sang bên cạnh, tôi bất ngờ khi thấy khuôn mặt của cậu bạn mà tôi vốn rất ghét cay ghét đắng. Cậu ta tên là Nghị. Nghị đang mỉm cười với tôi. Thì ra Nghị chính là người đã kịp đỡ nên tôi không bị đập đầu xuống nền nhà vệ sinh mà chỉ bị va mạnh vào cậu ấy. Nghị đã cứu tôi khỏi cái bẫy mà otoi đặt ra để làm hại cậu ấy. Tôi thấy ân hận vô cùng. Nhỡ Nghị bước vào và bị trượt chân thì sao? Sao tôi lại đặt ra một cái bẫy nguy hiểm như thế chứ?

Tôi không nói sự thật này với ai, coi như đó là một tai nạn nho nhỏ. Nhưng từ đó trở đi, tôi và Nghị đã trở thành đôi bạn thân thiết.

5 sao cho mình nhé
1
0
Quỳnh Anh Đỗ
04/01/2018 13:04:37

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thểphai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.

Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.

Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.

Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×