Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại một câu truyện ngụ ngôn mà em yêu thích

6 trả lời
Hỏi chi tiết
4.446
10
9
Legend'ss Vinh'ss
29/10/2017 19:07:56
Sư Tử và Trâu kết bạn với nhau. Cả hai đều thề nguyền: vinh nhục, sống chết có nhau.
Một hôm Sư Tử đi săn về. Nó thân mật nói với Trâu:
- Trưa nay, mời bạn đến chơi và ăn tiệc.
Trâu đến, nhìn thấy mâm cỗ đầy ăm ắp thịt tươi: gan hươu, tim nai, thịt thỏ...Trâu không dám nói là mình không thích. Nán lại một lát, cố giữ lễ, rồi Trâu cám ơn Sư Tử, ra về.
Mấy hôm sau, Trâu làm cỗ mời Sư Tử đến đáp lễ. Cỏ non, cỏ tươi, cỏ mật ê hề bày ra. Trâu nói với Sư Tử là không kiếm ra đâu được thịt tươi để đãi bạn. Sư Tử bất ngờ quắc mắt, rồi gầm lên:
- Không có thịt tươi à? Ta sẽ dùng mi làm bữa.Ta đang đói lòng đây!
Sư Tử chồm tới cắn chết Trâu. Nó xé thịt Trâu nhai một cách ngon lành. Lúc ấy, có một con Cáo ranh ma đi qua, nó len lén lấy mất quá tim Trâu, rồi nấp ra sau gốc cây, mỉm cười.
Sư Tử đang nhổm nhoàm nhai, gật gừ đắc ý. Chợt nó lẩm bẩm, nói:
- Thịt con Trâu này vừa béo vừa ngon.... Có điều là tại sao nó khống có tim nhỉ?
Cáo từ sau gốc cây bước ra nói:
- Trâu có tim đấy! Nó không có đầu mà thôi! Nếu không phải thế thì nó làm sao lại đi kết bạn với ngài được!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
12
7
Bi Binh
29/10/2017 19:24:30

Một ngày nọ có trận mưa lớn khiến cho nước trong giếng dâng lên cao, ếch ta lần đầu ra khỏi giếng, ngước mắt lên bầu trời thì thấy bầu trời vô cùng rộng lớn,ếch ta lấy làm bực bội liền cất tiếng kêu ộp ộp như muốn thu nhỏ lại không gian bầu trời và mình vẫn là chúa tể đáng kính. Nhưng đáng thương thay vì mải nhìn lên trời mà ếch ta bị một con trâu đi ngang qua và dẫm bẹp.

Câu chuyện Ếch ngồi đáy giếng nói về thói kiêu ngạo, coi trời bằng vung, đó là nhận thức hạn hẹp của những người thường huênh hoang về sức mạnh của mình, cho mình là nhất và dùng sức mạnh ấy để gây ra những đau khổ cho người khác.

9
4
Bi Binh
29/10/2017 19:24:51
Sư Tử và Trâu kết bạn với nhau. Cả hai đều thề nguyền: vinh nhục, sống chết có nhau.
Một hôm Sư Tử đi săn về. Nó thân mật nói với Trâu:
- Trưa nay, mời bạn đến chơi và ăn tiệc.
Trâu đến, nhìn thấy mâm cỗ đầy ăm ắp thịt tươi: gan hươu, tim nai, thịt thỏ...Trâu không dám nói là mình không thích. Nán lại một lát, cố giữ lễ, rồi Trâu cám ơn Sư Tử, ra về.
Mấy hôm sau, Trâu làm cỗ mời Sư Tử đến đáp lễ. Cỏ non, cỏ tươi, cỏ mật ê hề bày ra. Trâu nói với Sư Tử là không kiếm ra đâu được thịt tươi để đãi bạn. Sư Tử bất ngờ quắc mắt, rồi gầm lên:
- Không có thịt tươi à? Ta sẽ dùng mi làm bữa.Ta đang đói lòng đây!
Sư Tử chồm tới cắn chết Trâu. Nó xé thịt Trâu nhai một cách ngon lành. Lúc ấy, có một con Cáo ranh ma đi qua, nó len lén lấy mất quá tim Trâu, rồi nấp ra sau gốc cây, mỉm cười.
Sư Tử đang nhổm nhoàm nhai, gật gừ đắc ý. Chợt nó lẩm bẩm, nói:
- Thịt con Trâu này vừa béo vừa ngon.... Có điều là tại sao nó khống có tim nhỉ?
Cáo từ sau gốc cây bước ra nói:
- Trâu có tim đấy! Nó không có đầu mà thôi! Nếu không phải thế thì nó làm sao lại đi kết bạn với ngài được!
3
1
Bi Binh
29/10/2017 19:26:42
Tất cả các loài chim phải chuốt lông cho ngày hội lớn.
Riêng con quạ xám không lấy gì làm vui vẻ. Nó biết rõ rằng quạ là một thứ chim xấu xí và nó chẳng có hi vọng gì được chọn làm vua. Tuy nhiên trong đầu nó nảy sinh ra một ý nghĩ hay ho. Bạn có thể nghĩ đó là chuyện gì không ? Con quạ xám đã đi săn tìm trên các cánh đồng và trong các khu rừng, nhạt nhạnh những chiếc lông của các con chim khác rụng ra. Nó tích trữ lại nhiều chừng nào mà nó có thể làm dược, rồi đem chắp vào khắp thân mình. Con quạ có đủ mọi thứ lông mà bạn có thể nghĩ đến, tất nhiên là đều đẹp hơn lông quạ, đẹp hơn hết những chiếc lông công dài màu xanh lá cây, xanh nước biển và vàng ánh. Khi ngày hội đến, quạ liền chắp dính hết lên mình quạ,  những chỗ nào mà nó nghĩ rằng người ta chú ý nhất, rồi một mạch bay đến cung vua. Quạ rất lo lắng về những chiếc lông giả, nhỡ bị rơi mất nên cũng hết sức khéo léo giữ gìn. Một buổi triều kiến diễn ra như thường lệ, nhưng ôi chao, 10 lượt một đoàn dài đi loài chim trình diễn trước ngai vua. Con chim này nối tiếp con chim khác, đủ loại chim xinh đẹp, một số nhảy trên sân, số khác chạy đến với đôi chân nhỏ xíu, có loại lại đập hai cánh xoãi ra trên bầu trời. Mỗi con chim đều qua trước mặt vua. Từ xưa đến nay và có thể cả từ nay về sau, chưa bao giờ lại có nhiều giọng chim ríu rít líu lo, ca hót rộn ràng náo động đến như vậy.
 
Vua nhìn từng con chim diễu qua trước mặt mình, xem xét rất kỷ và cố tìm xem con nào là chim đẹp nhất.
 
Cuối cùng, vua gọi con quạ xám lại gần ngai vua. Con quạ xám tiến lên, để cho những con chim khác nhìn ngắm và nó rất tự hào về những chiếc lông công dài kéo lê đằng sau đuôi quạ. Vua truyền cho quan lễ tân thổi kèn và tuyên bố rằng quạ xám trong bộ lông cánh đẹp tuyệt vời sẽ là đẹp nhất trong xứ chim và vua sẽ trao vương miện cho quạ xám.
 
Thật là quá sức chịu dựng đối với những con chim khác. Cả họ chim náo loại lên. Một đôi chim bồ câu bứt mạnh những chiếc lông của chúng dính trên ngực quạ xám ra, rồi đến lượt chim giẻ cùi cũng đòi lại mấy chiếc lông xanh của nó. Tất cả những con chim có những chiếc lông mà quạ xám đã nhặt đều chạy đến. Cuối cùng đích thân chim công tiến lên, giận dữ xòe bộ lông đẹp tuyệt vời của nó lên và túm ngực con quạ xám, lôi quạ đến dưới chân đức vua. Thế là con quạ xám bị tước hết những chiếc lông cánh đẹp, đứng trơ ra xấu xí, đen thui, dáng dấp điên rồ, thảm hại bị cả họ chim xỉa xói, mắng nhiếc. Thay vì trở thành vua, con quạ đã bị trừng phạt đuổi đi và những con chim khác chế giễu hát nhạo bằng những câu hát như sau:

"Những chiếc lông chim đẹp không làm nên con chim đẹp. Những chiếc lông chim đẹp đẽ không làm nên chim đẹp. Những chiếc lông chim đẹp sẽ không làm nên con chim đẹp".
3
1
Bi Binh
29/10/2017 19:28:11
thank you Hỏa Long
5
1
Bi Binh
29/10/2017 21:49:07
Từ xửa từ xưa, mèo đã có cái thú là ăn thịt chuột. Cũng vì thế mà chuột mới đẻ ra là đã sợ mèo rồi.

Họ hàng nhà chuột giận lắm nhưng nghĩ mãi mà không ra cách để trị mèo. Một hôm, làng chuột họp nhau lại để bàn. Thôi thì đủ mặt chuột già, chuột trẻ, chuột lớn, chuột bé... Từ ông chuột Cống rung rinh béo tốt, bệ vệ sang trọng, đến anh chuột Nhắt láu lỉnh, tinh ranh và cả anh chuột Chù chậm chạp, lù đù.

Khi mọi người đều đã có mặt, ông Cống mới lên giọng dạy rằng:

- Cái giống mèo quái quỷ kia sở dĩ nó chụp được anh em mình chỉ vì trời phú cho nó cái tài rình mò và khéo bắt lén mà thôi! Tôi đã nghĩ ra cách này tuyệt hay: Bây giờ, bà con ta nên mua một cái lục lạc, buộc vào cổ nó. Như thế thì nó đi đến đâu, tiếng nhạc vang lên đến đấy, chúng ta biết đường mà ẩn náu cho kĩ. Đố nó còn làm gì nổi ta nữa! Tôi nói có phải không nào?

Nghe ông Cống nói xong, tưởng tượng ra cái vẻ mặt tiu nghỉu, thất vọng của mèo, cả làng chuột thích thú dẩu mõm, quật đuôi lấy làm bái phục cái mưu kế chí lí ấy và đồng thanh ưng thuận, ông Cống sướng phổng cả mũi!

Mấy ngày sau, lục lạc đã kiếm được, làng chuột lại họp để cử người đi đeo nhạc cho mèo. Trước khi vào cuộc họp, ai nấy hớn hở, lao xao, bảo nhau là sắp thoát ách của lão Miu tai ác rồi.

Nhưng đến khi mấy vị trong hội đồng chuột hỏi rằng ai dám đem lục lạc đeo vào cổ mèo thì lạ thay, tất cả im phăng phắc. Chẳng có một cái tai nào nhúc nhích, một cái răng nào nhe ra cả.

Không khí cuộc họp thật là căng thẳng, ngột ngạt.

Biết cử ai làm cái việc “đại sự” ấy bây giờ? Khó quá! Bất đắc dĩ, làng chuột đành cắt ông Cống phải đi, vì chính ông ta đã xướng lên cái việc đeo nhạc cơ mà!

Ấy mới khốn cho chuột cống! Cống ta trong lòng tuy nao núng, lo sợ nhưng ngoài mặt vẫn làm ra bộ bệ vệ, kẻ cả, nói rằng:

- Tôi đây, chẳng gì nhờ phúc ấm của tổ tiên để lại, cũng được xếp vào bậc ông Cống, ông Nghè, ăn trên ngồi trước trong làng, có lẽ nào làng lại cắt tôi đi làm cái việc tầm thường ấy được? Trong họ ta nào có thiếu chi người tài giỏi. Tôi xin cử anh Nhắt. Anh ấy nhanh nhảu, thông minh, chắc là được việc.

Tưởng là kế hay, nhưng Nhắt vốn tinh ranh, láu lỉnh nên cãi lí rằng:

- Nếu làng cắt tôi đi, tôi cũng xin vâng, chẳng dám chối từ. Tôi tuy bé nhưng ngẫm ra vẫn còn được ở chiếu trên, không đến nỗi nào. ông Cống không đi là phải; nhưng tôi đây không đi, cũng phải. Tôi xin tiến cử với làng anh Chù. Anh ấy tuy chậm chạp nhưng chắc chắn, cẩn thận, làng không lo hỏng việc.

Thật là tội nghiệp! Chù ta vốn thật thà, chất phác, không biết cãi làm sao bèn ụt ịt nói rằng:

- Tôi là đầy tớ của làng, làng cắt tôi đi là phải lắm. Tôi chỉ sợ rằng nếu đến gần mèo mà mèo ăn thịt tôi thì lấy ai thay tôi mà buộc nhạc được nữa? Lấy ai thay tôi mà hầu hạ cho làng?

Chuột Chù chưa dứt lời thì ông Cống đã nhanh miệng bảo:

- Gớm! Mày cứ lo xa! Mèo có vờn là vờn chúng tao với anh Nhắt kia kìa. Chứ chú mày hôi như cú thế thì nó bắt mà thèm vào! Thôi, cứ nhận ngay đi, không lôi thôi gì nữa!

Chuột Chù tức lắm nhưng cũng đành phải nhận. Chú ì ạch vác cái lục lạc ra đi tìm mèo. Được một đoạn đường, chưa thấy mèo đâu, mới nghe thấy tiếng meo meo, Chù đã run lẩy bẩy, bốn chân cứ nhũn cả ra, không dám tiến. Nhưng nghĩ đến lệ làng, chú thở dài, đánh bạo tiến lại gần thì quả nhiên, mèo không thèm vồ chú thật. Song mèo vẫn ra oai, nhe nanh, giương vuốt, làm cho Chù cắm đầu cắm cổ, vác cái thân ì ạch chạy khốn chạy khổ về báo cho làng hay. Cả làng nháo nhác, hoảng hồn, bỏ chạy tán loạn, chẳng ai để ý đến cái lục lạc nó lăn đi đâu và lăn tự bao giờ không biết.

Thế là tan cái mộng đeo nhạc cho mèo. Rốt cuộc, họ nhà chuột vẫn sợ mèo cho tới bây giờ.
 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư