Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Bố tôi luôn dành cho tôi mọi tình yêu thương , chăm sóc , cho tôi thấy những điều tốt đẹp trong cuộc sống . “ Con yêu bố” tôi như muốn hét thật to câu nói ấy để gửi gắm cho ông .Hình bóng của ông sẽ luôn sống mãi trong trái tim tôi .
Nhìn bố, ít ai nghĩ rằng ông đang ở vào độ tuổi bốn mươi lăm. Vì tóc bố vẫn còn đen, chỉ có lơ thơ vài sợi tóc trắng. Người bố hơi cao, không mập lắm, nên có vẻ khỏe khoắn. Gương mặt bố hao hao hình chữ điền, trông đầy nét cương nghị.
Bố ăn mặc rất giản dị ,hay bừa bộn . Nhưng khi bọc sách vở cho tôi, ông lại là người cẩn thận và rất tỉ mỉ . Bố tôi là người luôn tiết kiệm nhưng cũng là người vì con cái mà không tiếc bất cứ thứ gì . Bố là người có thể vượt qua giới hạn của bản thân để yêu thương chúng tôi . Đối với tôi “ BỐ LÀ SIÊU NHÂN CỦA CẢ GIA ĐÌNH ”.
Mẹ tôi kể răng : Khi mẹ mang thai tôi là ngày hạnh phúc nhất trong đời bố . Sự có mặt của tôi ở trên đời là niềm vui và hạnh phúc của gia đình . Bố là người lo lắng nhất khi mẹ sinh tôi .Dù ông bà nội ngoại trấn an đến đâu, bố vẫn không khỏi lo lắng khi mẹ nằm trong phòng sinh. Bố biết mẹ rất mệt và đau, nhưng lại không thể làm được gì. Bố biết ơn mẹ biết bao vì sự vất vả và kiên cường mẹ đã trải qua để sinh ra tôi. Khi cô y tá trao tôi cho bố, bố như vỡ òa vì cảm động. Không có niềm vui sướng nào sánh được với giây phút lần đầu bế con trong vòng tay. Tôi hồi đó bé xíu, bàn tay, bàn chân nhỏ xinh, đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ bé. Bố tôi chỉ dám chạm vào tôi thật nhẹ, sợ đôi tay thô ráp ấy sẽ làm xước làn da mềm mượt của tôi.
Khi đã học mẫu giáo , mỗi lần tôi ốm sốt là bố mẹ lại lo lắng. Lúc đó ,bố cố gắng phải thật mạnh mẽ để làm chỗ dựa tốt nhất cho mẹ tôi. Bố luôn là người quyết định khi nào đưa con vào viện, khi nào chỉ cần ở nhà. Có mấy ai biết, bố thương đến thắt lòng khi nhìn tôi thiếp ngủ trong cơn sốt.
Đến lúc tôi bắt đầu đi học, bố luôn phải đọc thêm rất nhiều những cuốn sách khác nhau . Ông muốn là người trả lời được hết tất cả những thắc mắc của tôi, để tôi tự hào rằng: “bố con là người giỏi nhất” . Cùng với đó , bố luôn tự nhủ phải làm việc chăm chỉ hơn nữa. Nhiều lúc, tôi lại thấy những giọt mồ hôi, những đêm chong đèn làm việc, những lúc hì hụi sửa cái tủ hay quạt trần, cả những lúc bố cáu gắt vì bận rộn. Đó là vì bố muốn mẹ và tôi có cuộc sống đầy đủ, không phải lo lắng đến kinh tế.Dù vậy bố vẫn muốn có thời gian dành riêng cho tôi, đón tôi đi học về, học bài cùng tôi, chơi đùa với tôi... Chỉ vì muốn tôi được vui vẻ, bố đã không ngần ngại quỳ xuống làm ngựa để tôi cưỡi lên . Có lẽ , niềm vui của bố chỉ đơn giản thế thôi! Ông muốn chứng kiến tất cả những sự kiện trong cuộc đời tôi, là người bạn thân thiết mà tôi có thể thoải mái chia sẻ, tâm sự và vui chơi cùng. Dú không nói ra nhưng có lẽ bố yêu con rất nhiều !
Chỉ cần một nụ cười của bố là tôi biết tôi có thể làm được tất cả, chỉ cần một cái nắm tay của bố là tôi như được truyền một động lực lớn lao. Chỉ cần một câu nói là tôi biết bố luôn luôn ở bên tôi. Tôi yêu bố - người đã dành tất cả yêu thương cho tôi từ lúc chập chững đến khi trưởng thành.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |