Thế giới thần tiên trong trí tưởng tượng của trẻ em Việt Nam là một thế giới đầy màu sắc. Ở nơi thiên đường đó có cô Tấm dịu hiền, có anh Khoai chăm chỉ, cần cù và chàng Thạch Sanh khoẻ mạnh, dũng cảm. Nhưng người mà những đứa trẻ chúng tôi thích nhất lại là ông Tiên – cụ già tốt bụng, luôn mang đến những điều ước màu nhiệm.
Ông tiên là một ông lão quắc thước, râu tóc bạc phơ, trán cao, da dẻ hồng hào, mắt sáng, miệng tươi, dáng điệu khoan thai. Tóc của ông như sương tuyết nửa búi cao nửa xoã xuống hai bên. Khuôn mặt ông phúc hậu, nhân từ, nhìn tôi thật nhân hậu. Đôi mắt ông sáng ngời nhìn thấu cả thế gian, đôi nhìn xuyên qua tâm trí của mỗi con người để có thể cứu giúp mọi người qua sự đau khổ, đớn đau. Đôi mắt ấy rất hiền hậu, nhân từ như chính con người ông. Mái tóc Tiên ông bạc phơ búi cao trên đỉnh đầu, bộ râu trắngxóa như bông thả dài trước ngực. Đôi lông mày trắng và dài rủ xuống. Ông mỉm cười, để lộ hàm răng đen nhánh. Trang phục ông mặc thường mang màu trắng, những trang phục ấy dường như không phải bằng vải mà được dệt lên bởi những làn mây khói chăng? Chiếc áo tay dài, đôi hài,... tất cả đều trắng tinh một màu. Ông cầm trên tay một cây phất trần bằng tre ngà vàng óng . Bao quanh người ông là một làn khói mỏng mờ ảo và một thứ ánh sáng rất lạ, một thứ hào quang thần kì khiến ai cũng phải ngước nhìn, kính trọng. Trông ông mờ ảo như ngọn núi Sơn Chà khi gió mùa kéo về mây giăng tứ phía. Ông còn sở hữu một giọng nói trầm ấm khác thường, giọng nói đó đã an ủi biết bao con người khốn khổ trong bước đường cùng, giọng nói ấy dường như có sức mạnh thần kì xoa dịu mọi nỗi đau.
Nhưng điều làm tôi yêu ông nhất chính là tấm lòng của ông. Ông đã giúp chị Tấm gặp được nhà Vua. Khi chị Tấm không có quần áo đi dự hội, ông đã hoá phép biến những mảnh xương cá nhỏ bé thành bộ quần áo đẹp, thành đôi hài đỏ dễ thương và thành con ngựa hồng để chị Tấm đi dự hội. Ông tiên đã dạy cho anh Khoai hai câu thần chú để trị tội tên địa chủ và cưới được con gái hắn. Trong câu chuyện cổ tích “Bông cúc trắng” ông cũng đã chỉ đường cho cô bé hái được hoa cúc mang về chữa bệnh cho mẹ. Ông còn đến tận nhà khám bệnh, chữa trị cho mẹ cô bé hiếu thảo kia,… Vậy đấy! Với cây phất trần trong tay ông đã đi khắp mọi nơi, gặp đủ mọi người, gặp những người tốt tốt bụng,hiền lành và gặp cả những người xấu xa, độc ác, tham lam. Nhưng chỉ những người tốt, những đứa bé ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo mới gặp được ông tiên, được ông giúp đỡ và cho điều ước. Còn những đứa trẻ hư, những người xấu sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.Ông luôn thay mặt nhân dân bênh vực người lương thiện, trừng trị kẻ xấu xa. Ông chính là hiện thân cho ước mơ công lí muôn đời của nhân dân ta.
Ông bước lại gần tôi, dáng đi nhanh nhẹn.
Tôi ngước lên để nhìn ông rõ hơn. Ánh mắt ông ấm áp, trìu mến. Đôi mắt nâu hiền từ. Đôi lông mày trắng và dài rủ xuống. Ông mỉm cười, để lộ hàm răng đen nhánh.
Tôi liền hỏi ông:
Ông ơi, sao ông chỉ giúp đỡ người gặp khó khăn, bất hạnh thôi ạ? Sao con ngã đau, khóc mà ông không hiện lên?
Ông lại cười, nụ cười của ông thật hiền từ, phúc hậu. Ông đưa ngón tay dài khẽ gạt sợi tóc con ra khỏi mặt tôi. Bàn tay ấm áp của ông vuốt má tôi, ánh mắt ông ngời sáng, chòm râu bạc khẽ rung rinh:
Người bất hạnh gặp phải nhiều đau khổ nhưng khát vọng vươn lên tìm hạnh phúc, tìm công lí luôn rực cháy. Vì vậy, ông giúp đỡ để họ có thêm nghị lực. Việc giúp đỡ của ông chỉ như sự khích lệ, cổ vũ họ mà thôi.
Ánh mặt tròi rọi qua cửa sổ, chiếu vào mặt làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng hình ảnh ông Tiên hiền từ và những lời ông nói vẫn vang vọng trong tôi. Ông ơi, con hiểu rồi ạ. Cổ tích không thể biến những giấc mơ thành sự thật nhưng nó sẽ tạo ra niềm tin, niềm hi vọng để ta cố gắng vươn lên