Sai lầm, khuyết điểm không loại trừ bất cứ một ai. Ông ai có thể khẳng định tôi là người hoàn hảo! Thế nghĩa là sinh ra làm người ai cũng mắc phải khuyết điểm, lỗi lầm , không lớn thì nhỏ. Điều quan trọng là người ta có nhìn thấy khuyết điểm của mình, công nhận và sửa chữa hay không?
Trong mỗi con người luôn tồn tại hai mặt đối lập: Tốt – xấu, cao thượng – thấp hèn, thiện – ác, đúng – sai, phải – trái… Những khuyết điểm con người mắc phải đều thuộc mặt trái của cặp đối lập. Nó đều phát sinh từ cuộc sống đầy khó khăn, phức tạp và nhận thức của con người. Những sai lầm, lỗi lầm lớn đều phát triển từ những khuyết điểm hàng ngày như: lười biếng (lười học tập, lười lao động), nói dối, nói xấu, cẩu thả, nóng nảy, hách dịch, ích kỉ, bảo thủ, che giấu, mặc cảm, tự ti, tự phụ, thiếu suy nghĩ, thiếu thận trọng dẫn đến những hành động sai, gây hậu quả nghiêm trọng cho chính bản thân và người khác.
Đúng là không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình. Những khuyết điểm, sai lầm do chính ta gây ra, nếu ta tự nhìn thấy mà tặc lưỡi cho qua, nghĩ rằng không ai biết, ta sẽ tiếp tục phạm sai lầm. Nếu được người khác vạch ra, chỉ rõ mà ta chối bỏ, lấp liếm, bảo thủ, đổ lỗi cho người khác thì không những ta không tiến bộ được mà hậu quả ngược lại, càng làm cho khuyết điểm gia tăng, bản thân mất uy tín, mọi nười không còn tôn trọng, không còn tin tưởng ta nữa. Vậy nếu ta chân thành, thẳng thắn công nhận khuyết điểm của mình chẳng những tự ta thanh lọc tâm hồn, hướng tới điều thiện, điều tốt mà còn giữ được uy tín trước mọi người cũng như trong công việc. Mọi người sẽ tôn trọng, cảm phục, yêu mến và giúp đỡ ta nhiều hơn
Một học sinh không thừa nhận việc quay cóp, lười biếng, thiếu trung thực của mình, là việc làm xấu, là sai, có ảnh hưởng tới nhân cách, tương lai thì học sinh đó sau này sẽ không thể trở thành người có đức, có tài được. Một anh bộ đội không chấp hành nghiêm chỉnh điều lệnh quân đội, bị đưa ra kiểm điểm, chẳng những anh ta không nhận khuyết điểm mà còn đổi lỗi cho người khác là soi mói, nhỏ mọn, khắt khe. Từ đó anh ta sinh ra chán nản, bỏ đơn vị, bỏ nhiệm vụ. Rồi anh bị kỉ luật, bị mất uy tín. Như thế chẳng phải là che giấu khuyết điểm của bản thân sẽ không làm ta trở nên tốt đẹp hơn sao?