Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Phát biểu cảm nghĩ của em về người thắp lên ngọn lửa tâm hồn

4 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
6.281
3
2
Ichigo
01/12/2017 10:21:32
Theo to truoc tien ban phai dua ra dinh nghia ve ngin lua sau do cam nhan vecno suc manh cua no va cuoi cung la cam on nhung ngon lua di

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
20
8
Mr_Cu
01/12/2017 22:01:19
Người thắp lên ngọn lửa trong tôi

Khi màn đêm buông xuống, con người ta thường trở nên lắng đọng, nhiều suy tư, trăn trở hơn, người ta hay suy nghĩ về hiện tại, về tương lai, về những chuyện đã qua.

Và trong giây phút này, em nhớ về cô - người đã thắp lên ngọn lửa trong em. Không gian càng tĩnh mịch bao nhiêu thì lòng người lại càng da diết, bồi hồi bấy nhiêu. Như một mối lương duyên kì diệu, năm học lớp 11 chúng em đã được sống trong vòng tay yêu thương đúng nghĩa của "người mẹ thứ hai", được chìm đắm trong giọng nói ngọt ngào, lúc sâu lắng, lúc sôi nổi của cô. Niềm vui của sự gặp gỡ chẳng được bao lâu, cô chuyển công tác đến một trường khác, chúng em buồn lắm, cảm giác như đàn con thơ đang được che chở, được nằm trong vòng tay ấm ám của mẹ. Mà bây giờ phải rời xa nó, rời xa những ấm áp quen thuộc. Mặc dù thời gian bên nhau không nhiều, chỉ là một năm học, nhưng nó đủ để em cảm nhận được hết những tâm huyết, những tình cảm chân thành và quan tâm ân cần nhất mà cô dành cho tụi em. Nhưng có lẽ, khoảng cách có xa đến mấy cũng không đủ lớn để chia cắt lòng người, hình bóng ấy, giọng nói ấy, cách cư xử và "mắng yêu" ấy không ai có thể thay thế được trong lòng những "đứa con" của cô. Tất cả kỷ niệm ùa về như một cơn sóng dạt vào bờ, vui có, buồn có, day dứt có. Đôi lúc em chợt suy nghĩ, chẳng biết bản thân mình có đang vô tâm quá không khi ngày qua ngày những lời hỏi thăm, những cuộc trò chuyện với cô dần trở nên ít đi.

Guồng quay của cuộc sống đã vô tình cuốn con người đi mất, cuốn theo những xô bồ khiến con người ta vô tâm hơn và vội quên đi những tình cảm chân quý. Để một khi nhìn lại chợt thấy nhói, thấy áy náy và ân hận vô cùng. Chẳng biết cô bây giờ đang làm gì, đã ngủ hay chưa, muốn nhắn cho cô một tin bảo rằng "Em nhớ cô lắm" nhưng lại sợ làm cô thức giấc.

Những tâm tư gửi đến cô đành dành trọn trong những dòng ngắn ngủi này. Mong rằng cô sẽ đọc được vào thời điểm sớm nhất 

2
7
Mr_Cu
01/12/2017 22:02:55
Với chúng tôi, những học trò lớp A niên khóa 1991- 1995 trường THCS Phạm Đình Quy, Tây Hòa, Phú Yên thì thầy Trần Xuân Ban là người thầy, người cha đáng kính. Xin bạn đừng nghi ngờ điều tôi nói. Tôi không khoa ngôn để “nịnh” thầy, để tung hô nghề giáo, xin thề, tôi nói thật. Người xưa dạy, “nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ” ( một ngày làm thầy, cả đời làm cha), thầy Ban dạy Toán, chủ nhiệm tới ba năm liền thì đâu lạ gì chuyện học trò chúng tôi kính thầy như một người cha.
Còn nhớ, đó là năm 1991, tôi là học sinh duy nhất của trường Gò Ổi (phân trường tiểu học trong làng, nằm trên gò đất nhỏ, xung quanh toàn cây ổi ) vinh dự có mặt trong lớp chọn của ngôi trường bề thế ở huyện bên cạnh. Tôi cứ hất mặt lên vì thấy mình danh giá quá thể.
Biểu hiện của niềm kiêu hãnh “ếch ngồi đáy giếng” là tôi học hành có phần tắt nháy. Bị “báo ứng” liền. Cuối năm lớp 6, tôi là học sinh duy nhất của lớp ngôi sao có học lực trung bình, thi lại môn Toán. “Thấy muối mặt chưa ?” – chị Hai càm ràm rồi kết luận, đã dốt còn ham chơi. Hiểu lầm trầm trọng rồi, thì cũng có ham chơi tí đỉnh nhưng chưa đến nỗi bỏ bê việc học. Bằng chứng là mấy môn Văn, Sử tôi hàng tám phẩy mà. Chẳng thể giải thích nổi. Tôi học đều môn, thi tốt nghiệp lớp 5 hai môn Toán, Văn, tôi điểm 10, 9 nhưng khi trở thành học sinh THCS, tôi “dị ứng” với Toán. Tôi thấy ngán những phép tính và đặc biệt ghét những con số, đã khô như ngói lại cứ khiến người khác đau não. Tôi còn tin, nếu mình giỏi Toán thì sẽ khô cứng, đáng ghét như những con số vậy. Thế là tôi học tất cả các môn, trừ Toán.
Rồi tôi cũng ngoi lên lớp 7. Nhà trường thông báo thầy Ban sẽ chủ nhiệm và dạy Toán tới lớp 9 luôn. Chết chưa ??? Thầy Ban được các anh chị gọi lén sau lưng là “Ông thầy không biết cười”. Trời ơi ! Đã sợ môn Toán, giờ cộng thêm bi kịch – “ngán” ông thầy chủ nhiệm dạy Toán, tôi khủng hoảng trầm trọng. Nhìn thời khóa biểu, tôi duy nhất có một mơ ước to bự là, giá như trường học đừng có môn Toán. Vì trường học không thể chỉ có Văn, Sử nên cứ đến tiết Toán thì y như rằng tôi chỉ muốn đất nứt ra một lỗ lớn rồi chui ào xuống cho xong. Khổ thân lắm, vì điều ấy không xảy ra nên tôi ngồi học bằng tâm trạng sợ hãi, chăm chú nhìn nhưng là nhìn … xuống đất. Tôi lí lẽ thế này, nếu nhìn lên bảng, thầy sẽ “hiểu lầm” (tưởng hứng thú với Toán) rồi gọi đứng dậy trả bài là toi đời. Hồi ấy, tôi không thấy có điều hãi hùng nào lớn hơn việc bị “triệu” lên bảng làm Toán đâu.
Sẽ không bao giờ tôi quên được tiết học ngày hôm ấy. Là tiết Luyện tập, mấy bạn nhao nhao xung phong, tôi yên tâm chắc không đến phần đứa dốt như mình. Mới nghĩ xong thì tên bị gọi liền. Y như sét đánh bên tai, tôi giật thót, thiểu điều nhảy nhổm khỏi ghế. Lên bảng, tôi chân bước bụng run. Thầy nhắc lại “bí kíp” : bình tĩnh, đọc kĩ dữ liệu, xác định yêu cầu đề, vận dụng tất cả những kiến thức đã học để tìm cách giải quyết. “Bí kiếp” này tôi nghe thầy nói nhiều rồi nhưng lần này mới chịu ghi nhớ và vận dụng. May quá, tôi thở phào vì nó nằm trong khả năng. Nhận điểm 10 và lời khen: “Làm đúng, trình bày tốt! Hôm nay em khá lắm! ”, tôi mừng đỏ mặt dù đủ thông minh để hiểu, với bài toán dễ thì lời khen như thế là “hào phóng”. Nhưng tôi vẫn phấn khởi tưng bừng. Kể đến đây chắc bạn đã hình dung được sức mạnh của lời khen đó rồi chứ gì ? Còn phải nói, nó y như một liều doping học tập. Tin không, tôi đã ẵm nguyên si một em 10 môn Toán trong kì thi Tú Tài đấy.
Hôm đó, cùng lên bảng với tôi còn có Võ Thị Thủ. Nhỏ là tay Toán cừ khôi nhưng cũng lúng túng khi được “triệu” lên bảng. Đầu đuôi cũng từ thằng Sang ma quỷ, nghe thầy gọi họ tên nàng, nó nói to “Lúc nào cũng “thủ võ”!”, thế là cả lớp cười ồ. Thầy nghiêm mặt nhìn xuống lớp và ôn tồn: Bạn của thầy ngày xưa phải bỏ học vì cái tên – Nguyễn Nhũng Nhiễu - bị trêu chọc suốt. Thầy đã gặp ba mẹ bạn Thủ và cùng đến chính quyền địa phương, tiếc là không đổi giấy khai sinh được. Cuối cùng, ba mẹ bạn đồng ý với phương án, tất cả chúng ta hãy gọi bạn là Thư, và hãy xem đó là tên thường gọi của bạn.
Từ sau tiết học hôm đó, tôi khắc cốt ghi tâm bài học chế giễu người khác là tội ác, và tôi cũng xóa đi cái định kiến ngu xuẩn, Toán khiến người ta khô khốc.

***
Chúng tôi xa trường, xa thầy, giao hẹn ngày 20/11 ở nhà thầy làm ngày họp lớp. Lần nào cũng vậy, về với thầy, chúng tôi không có quà cáp gì, không khí vẫn y như ngày xưa, ngày chúng tôi còn là những cô cậu học trò lam lũ, 20/11 đến nhà thầy thập thò ngoài cửa, thầy sẽ ra dẫn vào, bày xoong nồi, đúc bánh xèo…
Riêng tôi, vì những lí do tế nhị mà mấy năm gần đây không tham gia họp lớp. Hôm trước tình cờ gặp lại Thư, nhỏ nói:
- Thầy nhắc mầy miết ! Chuyện của mầy thầy biết hết!
Tôi dù rất xúc động vẫn vờ nói:
- Hơn mười năm không họp lớp, tưởng thầy quên tui rồi chớ !
- Mầy quên thầy thì có!
Thư nói nhẹ nhàng nhưng tôi nghe ra lời trách mắng. Không đến thăm, đâu có nghĩa tôi quên thầy. Có trời làm chứng, tôi làm sao quên được người thầy đã thắp sáng ngọn lửa tâm hồn mình. Bằng chứng là khi đã trở thành một cô giáo, tôi nguyện làm sứ mệnh của một người truyền lửa như thầy. Bằng cách này hay cách khác, tôi luôn tìm cách giúp đỡ học sinh. Vẫn không dám nói mình đã làm được gì cho các em nhưng có một kỉ niệm làm tôi nhớ mãi: đó là năm đầu tiên làm công tác chủ nhiệm, lớp tôi có hai em học sinh tên Phạm Văn Pháp – bị bạn bè gọi là “Phạm Pháp”, Trần Thị Hợi – bị bạn bè trêu là “heo nái”, tôi liền nghĩ ngay đến bạn Thư nên đã thuyết phục phụ huynh làm lại giấy khai sinh cho các em vì luật pháp đã cho phép thay đổi tên họ (nếu cần). Và còn một điều quan trọng nữa là khi đứng trên bục giảng, tôi luôn tìm “cớ” khen ngợi học trò. Vì hơn ai hết, tôi biết sức mạnh của lời khen khi nó được đặt đúng chỗ.
Xin mượn lời của Alexander the Great để gửi đến thầy như lời tri ân cao đẹp nhất : “ Tôi mang ơn cha mẹ cho tôi sự sống nhưng tri ân thầy tôi đã dạy tôi sống đẹp
7
6
NoName.362373
17/11/2018 19:20:50
Trên con đường học tập không ai mà không cần có người giúp đỡ không ai là không cần một người thắp lên ngọn lửa tâm hồn. Đối với em mỗi một người cô, một người thầy đều có một phần công lao như thế. Và cô Duyên là người có công nhiều nhất.
Cô năm nay gần năm mươi tuổi rồi, thế nhưng cô vẫn còn xinh đẹp lắm, sự rạng ngời của thanh xuân vẫn luôn xuất hiện trên bóng hình tưới tắn của cô. Còn nhớ lắm mái tóc đen nhánh lúc nào cũng đc cô búi lên cao với chiếc áo dài tím nở rộ những bông hoa đỏ, vàng, trắng trong cô thật nổi bật. Đôi mắt cô sáng tựa sao trời, lúc nào cũng chứa chan tình yêu thương dạt dào với mỗi người học sinh của cô, ánh mắt kiên định dịu dàng mà ẩn nhẫn biết bao điều. Những nếp nhăn cứ thi nhau xuất hiện trên mặt cô, thi nhau đánh dấu những cực khổ trên con đường giáo dục mà cô đã phải trải qua.
Tuy những tháng ngày bên cô rất ngắn ngủi nhưng em biết những tâm huyết, tình cảm mà cô dành cho chúng em nhiều như thế nào, không như tình mẫu tử nhưng không hơn không kém, cô như “người mẹ thứ hai” của chúng em vậy. Luôn luôn truyền những cảm hứng cho em và các bạn, giọng nói của cô ngọt ngào mà trong trẻo… em cứ nhớ mãi cái năm lớp 5, lúc đó em nản lắm vì môn toán của em lúc nào cũng bị điểm thấp cả, em tâm sự với cô và nói rằng: “em chẳng muốn học nữa, em mệt lắm, cứ phải cố gắng từng điểm từng điểm, em sợ thua bạn bè, sợ bị chê cười nếu không cũng chẳng muốn học làm gì.” Cô nhìn em nhẹ nhàng mà kiên định, giọng cô vang lên đều đều: “ Con đừng nói như thế, hoặc trước khi muốn nói như thế thì hãy suy nghĩ thật kĩ con nhé! Hãy nhớ thứ nhất, bằng ấy năm mà ba mẹ con dành dụm tiền cho con đi học không phải dễ dàng. Thứ hai, con hãy nhớ lại những cố gắng mà con đã tạo nên kết quả, thật khồn dễ dàng gì! Con định bỏ hết sao?” Rồi cô mỉm cười xoa đầu em…
Từ hôm cô nói như thế ngọn lửa trong tim em cứ hừng hực mà cháy, em hứa với cô sẽ đạt được tới ước mơ của mình không phụ sự kì vọng của cha mẹ, của cô, em cũng cảm ơn những lời nói của cô, thật sự hiện tại em chỉ muốn hét lên thật to: “ Cảm ơn cô nhiều lắm, em yêu cô…!” Như vậy thật lớn cô sẽ nghe thấy…
“Huỳnh Quỳnh Giao”

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×