Cây cam này đã được 10 tuổi. Ông nội các cháu trồng cây cam này được hai năm thì ông mất. Năm đó, cây cam này bói quả chỉ được năm trái thôi. Cây cam đọng lại trong lòng bà cháu bao tình thương nhớ…
Cây cam vườn bà là giống cam Canh ở ngoại thành Hà Nội. Một người bạn là cựu chiến binh thời chống Pháp đã tặng ông cây cam này. Cây cam sum sê cành lá, tỏa bóng trên một diện tích vườn độ hai chiếc chiếu trải ra. Ngọn cam chỉ cao độ hai mét. Lá cam dày, một mặt bóng, rộng và dài độ ba ngón tay người lớn. Hái một lá non, vò vào lòng bàn tay, một mùi thơm nồng nàn tỏa ra. Bà vẫn hái lá cam, lá chanh nấu nước gội đầu, nấu nước tắm cho các cháu.
Tháng Chạp, tháng Giêng, cây cam nảy lộc, lá xanh mơn mởn đâm ra tua tủa. Tháng hai, tháng ba trong tiết mưa xuân và nắng xuân ấm áp, cam trổ hoa. Những nụ hoa trắng tím bằng hạt đậu nành lớn dần lên, xòe nở. Cây cam phủ đầy hoa nở trắng. Đêm đêm, hoa cam tỏa ra một mùi thơm nồng nàn đưa em vào giấc ngủ say. Dưới ánh xuân ban mai, hoa cam ướt đẫm sương, long lanh như muôn ngàn chiếc cúc bằng bạch ngọc.
Cánh hoa rụng trắng gốc cây, rụng trắng vườn. Cam đã kết trái. Lúc đầu chỉ bằng hạt đậu, rồi bằng hòn bi, bằng quả cà, bằng quả bóng bàn.
Càng lớn, trái cam càng xinh, vỏ cam xanh thẫm, bóng mượt. Mưa nắng, khí trời, chất màu mỡ của đất đem đến cho trái cam một sức sống căng tròn. Đến tháng bảy tháng tám, nhẹ bóc quả cam, đặt những múi cam vàng óng lên bàn tay, nhẹ cắn một múi cam vừa ngọt vừa chua thấm vào lưỡi. Tháng mười một, cam đã chín. Những trái cam mọng nước chín vàng. Cành cam trĩu quả. Những năm được mùa, bà hái được gần nghìn trái cam. Cam Canh 7-8 quả được một cân. Là thứ cam bóc, vỏ mỏng, không hột, tép cam sóng sánh chất mật ong, có vị ngọt đậm.
Mỗi cân cam Canh có lúc bà bán được 30.000 đồng. Mồng 8 tháng 11 giỗ ông, bà hái cam để cúng, đó là những quả cam đầu tiên của mùa cam vườn bà. Năm nào, bà cũng để lại trên cây, hai ba chục trái cam để sau đó hái bày mâm mũ quả và cho con cháu làm quà Tết.
Mùa hoa cam, mùa trái chín, con cháu lại nhớ đến ông. "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" sao không nhớ ông được?