“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng MẹGánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng ChaNước biển mênh mông không đong đầy tình MẹMây trời lồng lộng không phủ kín công Cha. Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớnMang cả tấm thân gầy Cha che chở đời conAi còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khócĐừng để buồn lên mắt Mẹ nghen con”.
Mẹ vẫn luôn mong con sớm thành gia thất: “Giờ Mẹ còn khỏe, con lập gia đình rồi sinh con. Mẹ sẽ trông cháu cho con. Lỡ sau này, không còn Mẹ, Mẹ không thể hướng dẫn, chỉ bảo và bên cạnh con để chăm sóc em bé!”. Mẹ lúc nào cũng thế, cũng lo lắng, cũng quan tâm đến mọi người, còn Mẹ thì chẳng bao giờ chăm sóc đến bản thân mình.
Nhớ những mùa Vu lan trước, hai mẹ con đi lễ chùa, Mẹ và con đều được cài hoa hồng lên áo. Mẹ nhìn con và nói: “Hai mẹ con mình đều còn Mẹ, thật hạnh phúc phải không con?”.
...Hai mùa Vu lan rồi, chỉ mình con được cài hoa hồng đỏ, còn Mẹ, Mẹ phải cài hoa trắng. Bà đã đi về miền cực lạc trong một buổi tối mùa hè oi bức mà chưa kịp nhìn thấy Mẹ lần cuối. Mẹ gọi điện cho anh em chúng tôi trong tiếc nấc nghẹn ngào: “Mẹ không về kịp các con à, Bà đã đi rồi!”...
Và Vu lan năm nay đối với Mẹ sẽ không như bất kỳ mùa Vu lan nào trước. “Mẹ sẽ được gặp Bà, Mẹ và mọi người sẽ đưa Bà về một nơi yên nghỉ mới”, giọng mẹ nhẹ nhàng mà sao tôi nghe buồn đến thế.
Hình hài Bà sẽ không như ngày xưa phải không Mẹ? Con sẽ viết vài dòng cho Bà, Mẹ đọc cho Bà nghe Mẹ nhé. Hội ngộ rồi chia tay, lẽ đời không ai có thể thay đổi được. Bà lại phải nằm sâu dưới lòng đất lạnh, Mẹ lại xa Bà và trở về bên chúng con. Cầu mong cho linh hồn của Bà được cực lạc nơi chín suối.