Mẹ vẫn là một đề tài xuyên suốt văn học Việt Nam xưa đến nay. Lịch sử của chúng ta đã trải qua biết bao thăng trầm, biến cố, đi qua biết bao mưa bom bão đạn. Song, hình ảnh mẹ vẫn luôn tỏa sáng, vẫn luôn là bông hoa tươi đẹp của thơ văn Việt Nam. Đã biết bao nhiêu tác giả viết về mẹ, dâng lên mẹ một tình cảm thiêng liêng. Trong những tác giả ấy, Chế Lan Viên đã đóng góp một thi phẩm khiến chúng ta phải suy ngẫm. Đó là bài thơ “Con cò” của ông, mà tiêu biểu là hai câu thơ:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Cảm xúc của nhà thơ Chế Lan Viên viết về mẹ cũng chính là tâm niệm của chúng ta đối với người mẹ yêu quý của mình. Người mẹ luôn bên con, che chở, nâng đỡ lúc nào con cũng là bé bỏng: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ”. Từ khi lọt lòng, ta được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, được nuôi dưỡng bằng dòng sữa ngọt ngào. Mẹ dành cho ta những gì đẹp nhất. Cả đời mẹ vất vả lo toan từ manh quần, tấm áo, miếng cơm vẫn chu tất vẹn toàn. Khi con lớn lên lên, trưởng thành, dù com là ai. Dù con đi khắp những đâu thì đối với mẹ, con vẫn là đữa con bé bỏng. Mỗi chúng ta sinh ra có quê hương, cội nguồn, mẹ ta ở đâu là quê hương ở đó, đời mẹ vẫn lam lũ, tảo tần, vẫn chịu thương chịu khó như con cò vậy. Chúng ta trưởng thành trên mọi cương vị của xã hội, có thể chúng ta là những người có học vấn cao, có trình độ, có vị thế trong xã hội nhưng với mẹ. Đứa con ấy vẫn thật bé bỏng, mẹ vẫn phải lo và dõi theo hàng ngày.