Nếu thơ Trương Nam Hương lung linh một nỗi nhớ Mẹ, với cái tâm trạng mất mát, cái buồn xao xuyến lòng người; thì Thanh Nguyên nghĩ về Mẹ, nhắc đến Mẹ một cách thiết tha, đôn hậu nên chan chứa tình yêu thương. Ngay cả lúc Mẹ đã qua đời, thương tiếc Mẹ bao nhiêu mà Thanh Nguyên vẫn giữ được cho lòng mình một sự thông cảm, chia xẻ đặc biệt, để hòa nỗi buồn của mình vào trong nỗi lo mất Mẹ của bạn mình . Có thể nói, như cách nói của dân gian , rằng, trong trường hợp này, Thanh Nguyên là kẻ đã qua cầu , hiểu thế nào là nỗi đua mất Mẹ, để bằng tình tương ái, đưa ác nhtay, và cả tấm lòng, vịn đỡ bạn mình. Vì hiểu rằng: ' Mẹ! Có nghĩa là mãi mãi, là cho-đi-không đòi-lại-bao-giờ, nên đến lượt mình khi làm mẹ, Thanh Nguyên đã sẵn sàng chấp nhận mọi hy sinh cho con :
Dù mỏi mòn thế mấy
Cũng đã trọn niềm vui.