Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn nghị luận trình bày suy nghĩ về sự trách phạt của thầy cô, bố mẹ

giúp mik vs mik cần gấp
4 trả lời
Hỏi chi tiết
1.615
2
2
Nguyễn Nhật Thúy ...
19/01/2018 21:11:05
“Tiên học lễ, hậu học văn’’ là bài học đầu khi bước chân vào lớp một. Nhưng lớn lên, rất nhiều học sinh đã lãng quên điều đó, để rồi có những hành vi ứng xử thiếu văn hóa với thầy cô, bạn bè, người lớn tuổi ngay trong môi trường giáo dục. Đây là vấn đề cấp thiết không chỉ của nhà trường mà toàn xã hội phải quan tâm.
Ứng xử thiếu văn hóa là tình trạng xuống cấp của văn hóa học đường được hiểu là tình trạng xuống cấp trong lối giao tiếp ứng xử giữa học sinh với học sinh, giữa học sinh với thầy cô. Có thể thấy ứng xử thiếu văn hóa diễn ra ở nhiều nơi, đang dóng lên hồi chuông cảnh báo cho xã hội hiện nay .
Đi giữa sân trường chúng ta có thể nghe thấy những câu nói tục, chửi bậy của một số bạn học sinh - một hành vi ứng xử thiếu văn hóa của các cô cậu được xem là nam thanh, nữ tú. Nhiều bạn học sinh cho rằng chửi bậy, nói tục là một phương pháp hiệu quả để giảm căng thẳng, stress thậm chí còn cho đó là “cá tính” của mình, dám nói tức là dám thể hiện cá tính. Hơn thế nữa, hằng ngày trên các phương tiện truyền thông đại chúng xuất hiện rất nhiều những phát ngôn gây sốc của các thần tượng nổi tiếng khiến các bạn học sinh lầm tưởng đó là cách gây được sự chú ý, lập tức tung hê và áp dụng ngay vào trong trường học. Ai cũng biết rằng lứa tuổi học trò không ai là chưa từng sai phạm lỗi lầm. Không ai dám tự nhận mình là hoàn hảo. Nhưng các bạn học sinh hiện nay đang cố gắng thể hiện cá tính một cách không đúng đắn. Khi cắp sách đến trường chúng ta khó tránh khỏi những mâu thuẫn, xích mích đối với bạn bè. Trước đây, những xích mích đó chỉ là những chuyện bình thường, tranh luận để tìm ra cái sai, để tập nói tiếng xin lỗi, cám ơn và đôi khi lại có thêm bạn mới. Nhưng hiện nay, những xích mích không chỉ đơn thuần là tranh cãi trong phạm vi nhà trường mà nó vượt ra ngoài xã hội. Gần đây, dư luận bàng hoàng với các video đăng rầm rộ trên mạng xã hội các vụ đánh nhau của học sinh mà điều đặc biệt là những “diễn viên” trong các clip trên đều là học sinh nữ . Các bạn học sinh nam nữ hiện đại có lẽ đang xem nhẹ việc bạo lực học đường . Cứ ngỡ cách ứng xử thiếu văn hóa của các bạn học sinh chỉ dừng lại ở đó, nhưng không - ngoài chửi thề, nói bậy, cãi vã thì còn có bạn cãi lại thầy cô. Thầy cô là người chúng ta phải mang ơn thật nhiều nhưng có lẽ một số bạn học sinh đã không nhận ra điều đó. Chỉ ở việc nhỏ nhặt nhất là cúi chào thầy cô thôi mà cũng thật khó khăn. Một số bạn xem việc chào thầy cô thật vất vả. Khi thầy cô quan tâm khuyên nhủ thì lòng “ tự ái” đã lấn át tất cả mọi thứ và họ cãi lại thầy cô. Một cách ứng xử khác là việc sai phạm nội quy trường lớp ở một số học sinh nữ trong việc tô son đánh phấn và các bạn nam có các kiểu tóc phản cảm...
Nếu như cứ than trách về cách ứng xử của học sinh, thì có lẽ chúng ta cũng nên nhìn xem điều gì đã khiến các bạn ấy như vậy ? Điều gì đã khiến các bạn ấy trở thành một bộ phận học sinh của nhà trường thiếu văn hóa trong cách ứng xử? Đầu tiên có lẽ là sự giáo dục từ gia đình. Vì nhiều lí do khác nhau mà cha mẹ các bạn học sinh không thể quán xuyến được con em mình, không trang bị cho con em kĩ năng sống. Có thể tổ ấm gia đình tan vỡ, cha mẹ không gương mẫu, nuôi dạy con cái không đúng cách là một trong những lí do cốt lõi đưa đầy các bạn học sinh đến tình trạng phạm tội, sống ngoài vòng pháp luật và tạo thêm sức ép cho xã hội . Bên cạnh đó, trên các trang mạng xã hội có trò chơi trực tuyến gây ảnh hưởng không ít đối với các bạn học sinh. Một số bạn thường xuyên chơi game online – loại hình giải trí đông người tham gia - dẫn đến việc nghiệm game rồi trở thành “con nghiện” và quên cuộc sống thực của mình, sa đà vào cuộc sống ảo giác và thực hiện những hành vi bạo lực, những hành vi vi phạm pháp luật . Cách ứng xử thiếu văn hóa lại càng rõ hơn khi các bạn học sinh thích thể hiện cá tính của mình không kiểm soát được hành vi và rất dễ bị kích động . Tất cả những cách ứng xử trên không tốt đối với học sinh đang còn ngồi trên ghế nhà trường .
Chúng ta cần phải nhìn nhận và thay đổi lại bản thân, phân biệt được điều đúng, sai và học theo những việc làm tốt. Cần có sự chung tay góp sức của cả gia đình, nhà trường và xã hội. Gia đình cần quan tâm con em mình nhiều hơn nữa. Trường học chú trọng nâng cao văn hóa ứng xử của học sinh. Cần có nhiều bài học về đạo đức và cách ứng xử của học sinh trong nhà trường và ngoài xã hội. Bên cạnh đó cần đặt ra những hình phạt nghiêm khắc cho các học sinh vi phạm.
Dân gian thường nói “có tiền mua tiên cũng được”. Tiền có lẽ giúp chúng ta được nhiều việc, tiền có lẽ mua được nhiều thứ quý giá nhưng lại không bao giờ mua được nhân cách của một con người. Cho dù có tài giỏi thế nào mà không có nhân cách thì cũng là người không tốt. Cái quan trọng nhất của một con người cớ sao ta không gìn giữ, cớ sao ta lại làm cho nó xuống cấp? Nhìn qua cách ứng xử thiếu văn hóa của một bộ phận học sinh trong nhà trường, em cảm thấy mình cần rèn kỹ năng sống và hoàn thiện bản thân hơn. Bên cạnh đó, tất cả học sinh cần có ý thức hơn trong việc giữ gìn lối sống văn hóa, để tạo một mội trường học tập lành mạnh, thân thiện.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Các bạn đã bao giờ mắc lỗi chưa? Chắc câu trả lời sẽ là “Rồi” đúng không? Trong cuộc đời, mỗi chúng ta khó tránh khỏi một lần mắc lỗi. Điều quan trọng là chúng ta phải biết sửa chữa nó và làm thật nhiều việc tốt để bù đắp cho phần lỗi lầm của mình. Gần đây, tôi đã gặp phải một chuyện đáng nhớ và có lẽ mãi sau này cũng sẽ khó mà quên được. Nó đã cho bản thân tôi một bài học sâu sắc. Chuyện xảy ra như sau:
Vào cuối buổi học, cô giáo phát phiếu thu tiền học phí đến tất cả học sinh trong lớp tôi. Khi về nhà, tôi lập tức đưa phiếu cho mẹ. Đọc xong thì mẹ cẩn thận chuẩn bị tiền cho tôi mang đi nộp. Sáng hôm sau, tôi để số tiền đó trong cặp sách, rồi mang đến lớp. Lúc tổ trưởng bắt đầu truy bài, tôi lấy sách vở trong cặp ra thì phát hiện mình đã quên cuốn bài tập Toán. “Rõ ràng hôm qua mình bỏ nó vào cặp rồi cơ mà”- tôi thầm nghĩ và lục tung tất cả sách vở lên. Lúc đó, tôi thực sự rối trí mà không biết rằng: mình đã sơ ý làm rơi phong bì đóng học phí xuống gầm bàn. Cô bắt đầu thu tiền học, tôi thì cuống cuồng lên, tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy nó đâu. Cuối cùng, cô cho phép tôi đóng tiền học vào ngày mai. Vậy là nỗi lo lắng bây giờ dồn vào việc biết nói thế nào với mẹ đây, khéo mẹ sẽ cho tôi một trận đòn nhừ tử mất thôi.
Trên đường về, tôi rất hồi hộp, sợ hãi, tìm cách để nói lại với mẹ. Đang đi thì bất chợt tôi thấy một chiếc ví tiền rơi ra từ túi một anh sinh viên. Tên anh thì tôi không biết, nhưng mặt anh thì tôi nhớ rõ. Anh ấy là sinh viên của trường Đại học sư phạm Hà Nội. Hầu như ngày nào anh ấy cũng đi cùng tôi trên chuyến xe buýt về nhà. Mọi sự quan tâm, chú ý của tôi dồn vào chiếc ví vừa bị rơi ra. Tôi hí hửng, mừng thầm trong bụng và tự nhủ: “thế là mình có thể lo được vụ học phí này rồi”. Tôi nhanh tay nhặt chiếc ví, rồi nhẹ nhàng cho ví vào túi quần.
Tối đến, khi tôi đi ngủ, thì cái “hí hửng” khi mới nhặt được tiền đã không còn. Tôi bắt đầu suy nghĩ về cảm xúc của anh sinh viên ban chiều. Có lẽ, nó cũng giống y như cảm xúc của tôi khi đánh rơi học phí. Mặc dù cố lờ ý nghĩ đó đi, nhưng nó cứ không ngừng lảng vảng ám ảnh trong đầu tôi. May là cuối cùng thì cái chăn ấm đã làm tôi nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi nộp số tiền nhặt được cho cô. Nhìn mặt tôi cô hỏi “Con có chuyện gì không?”. Cuối buổi học, tôi kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện đã xảy ra. Cô khuyên tôi nên nói thật với mẹ và tìm cách trả lại số tiền đó. Tôi nhớ như in lời cô dạy: “Giấu diếm sai lầm của mình, lấy đồ của người khác là không trung thực đâu con ạ. Con cần mạnh dạn, dũng cảm đối diện và sửa chữa sai lầm của bản thân. Cô tin mọi người sẽ tha thứ cho con khi con biết nhận ra lỗi lầm của mình”. Và quả thật, khi tôi đem sự việc kể cho mẹ, mẹ đã không mắng tôi. Mẹ chỉ khuyên nhủ tôi và cho tôi tiền để trả lại anh sinh viên đó.
Hôm sau, tôi lên xe buýt về nhà. Như thường lệ, anh ấy cũng đi cùng chuyến với tôi. tôi rụt rè tới gần anh và ngập ngừng giải thích với anh chuyện đã xảy ra, rồi đưa tiền trả cho anh. Anh sinh viên đã vô cùng mừng rỡ. Anh không trách phạt gì tôi mà chỉ đưa ra cho tôi những lời khuyên bảo bổ ích. Lòng tôi chợt thanh thản và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lại một ngày mới đến trường. Bỗng nhiên, Thùy Dương - người bạn ngồi gần bàn tôi chạy lại và hỏi: “Có phải hôm trước cậu đánh rơi một chiếc phong bì màu xanh không? Tớ nhặt được cái phong bì đề tên cậu. Hôm qua tớ nghỉ học nên không mang tới cho cậu được”. Ôi, đúng là may mắn quá. Tôi nhảy cẫng lên và cảm ơn bạn. Cuối cùng thì tôi trả được của rơi cho người đánh mất và cũng tìm lại được đồ bị mất của mình.
Các bạn thấy đấy, nếu chúng ta làm việc tốt thì những điều tốt đẹp sẽ lại đến với chúng ta. Mong là qua câu chuyện này, mỗi bạn học sinh chúng ta đều trung thực, dám nhìn nhận khuyết điểm và sửa chữa sai lầm mà mình mắc phải.
1
0
Bạch Ca
19/01/2018 22:22:10
Dòng chữ"Tiên học lễ, hậu học văn" được khắc trang trọng ở học đường chính là lời giáo huấn sâu sắc nhất, là hành trang quý báu sẽ theo chân ta đi suốt cuộc đời. Và song hành với nó là những lời trách phạt có ý nghĩa của thầy cô.Theo quan điểm của Nho Giáo xưa, sống ở đời phải hết sức coi trọng nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Theo đó, "Lễ" được hiểu là cách cư xử , giao tiếp có văn hoá giữa người với người theo chuẩn mực đạo đức được quy định trong xã hội, là đạo đức nói chung, sống ở đời phải biết kính trên nhường dưới, lấy Nghĩa, Nhân chữ Tín...làm trọng. "Nước có quốc pháp, gia có gia phong", là câu nói răn dạy con người Việt Nam sống có phép tắc, hành xử theo những khuôn mẫu đạo đức nhất định theo tinh thần "Nho Giáo". Những nghi thức ứng xử hàng ngày, thờ cúng ông ba cha mẹ tổ tiên trong họ, việc xây dựng nhà thờ tổ, sửa sang mồ mả, sưu tầm ghi chép gia phả, đều góp phần làm khăng khít hơn mối quan hệ trong gia đình, dòng tộc. Sự giáo dục của Nho giáo lấy "lễ" làm biện pháp đã đạt được tới mức độ sâu sắc ở chỗ nó đã trở thành tiêu chuẩn để đánh giá hành vi của con người. Xã hội luôn quí trọng, đề cao người có lễ và khinh ghét người vô lễ, vi phạm lễ trở thành điều đau khổ, đáng sỉ nhục, thậm chí đến mức phải chết chứ không bỏ lễ. Ông cha ta từ ngày xưa đã rất mực đề cao việc giáo dục "tiên học lễ". Nếu một người có học vấn, có tri thức mà không có "lễ" thì người đó được xem như là hạng bất nhân và người thầy đào tạo ra học trò đó sẽ cực kỳ hổ thẹn. Lịch sử của ta đã ghi lại tên tuổi của nhiều bậc danh sư tiêu biểu, xứng đáng là người thầy của muôn đời như Chu Văn An, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Nguyễn Thiếp ... Học trò của họ, dẫu có thành đạt đến bao nhiêu đi chǎng nữa cũng không bao giờ quên lễ nghi, đạo đức ở đời. Chuyện kể rằng, một hôm Phạm Sư Mạnh sau khi đỗ đạt, làm quan to ở triều, về thăm thầy Chu Văn An. Dọc đường qua khu chơ đang họp, ông để lính thét dân dẹp đường, làm huyên náo. Biết được sự việc, Chu văn An giận không cho Phạm Sư Mạnh gặp mặt.Quan lớn triều đình phải quỳ xin cả buổi thầy mới tha lỗi. Phải có những người thầy can trực, đức cao vọng trọng như thế mới có thể đào tạo nên những học trò hữu ích cho đất nước. Ngày nay, ở lứa tuổi học sinh chúng ta, "Tiên học lễ, hậu học văn" được hiểu như thế nào"? "Tiên" có nghĩa là đầu tiên, trước hết, "lễ" đây có nghĩa là lễ nghĩa, là quy tắc hành xử theo những chuẩn mực đạo đức của con người. "Hậu" là sau cùng, "văn" nghĩa là văn chương, chữ nghĩạ, tri thức khoa học, kiến thức xã hội nói chung. Trước khi học văn hóa, chúng ta phải học lễ phép, lễ độ. Cả "lễ" và "văn" đều quan trọng như nhau, đặt đồng hàng với nhau, nhưng khi giáo dục thì phải lấy "lễ" làm trọng. Người có học vấn cao nhưng thiếu lễ phép, lễ độ, cư xử thiếu văn hóa thì không thể nào có được sự cảm mến và nể trọng của gia đình và xã hội. Vì vậy lễ phép là điều tối cần thiết, chúng ta bắt nuộc phải học lễ trước khi tiếp thu bất kỳ một tri thức nào khác. Khi mới bi bô học nói, chúng ta phải học nói sao cho đàng hoàng, lễ phép, có đầu có cuối, biết kính trên, nhường dưới, đi thưa, về trình, biết dạ thưa với người lớn tuổi hay có vai vế hơn mình. Người xưa có câu" "Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe". Khi mới bước chân vào học đường, chúng ta phải tạo thiện cảm với những người xung bằng cách hành xử nhã nhặn, nói năng nhỏ nhẹ, lễ phép, rồi sau đó, chúng ta mới bắt đầu trau dồi kiến thức ở trường, ở ngoài xã hội. "Có tài mà không có đức là người vô dụng, có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó". Cho nên, chúng ta phải ghi nhớ nằm lòng câu "tiên học lễ, hậu học văn" các bạn nhé.
Ngày nay, những làn sóng văn minh đang ồ ạt du nhập vào nước ta trong tiến trình mở cửa, giao lưu văn hóa. Càng văn minh, con người dường như càng coi nhẹ những giá trị đạo đức truyền thống, ít quan tâm, chia sẻ, trải lòng với nhau hơn. Học nhiều không có nghĩa là nghiễm nhiên có được đạo đức.Tri thức rất cần cho sự phát triển của nhân loại nhưng thiếu đạo đức thì nhân loại tất sẽ không tồn tại. Thời gian gần đây, các phương tiện thông tin đại chúng đã chuyển tải nhiều câu chuyện băng hoại đạo đức rất đau lòng : Trò hành hung, tạt axit, chọc phá, trêu ghẹo thầy cô, bảo kê, trấn lột ở học đường, học sinh tập tành học cách xưng bá giang hồ, kết bè kết phái, cậy lớn hiếp đáp người yếu hơn mình, trẻ em dần mất gốc, xưng hô với người lớn bằng you, me, con cái bỏ rơi, kiện thưa cha mẹ, anh em, họ hàng ẩu đả, chém giết nhau chỉ vì tranh chấp gia sản, ra đường chỉ vì lòng hiếu thắng, ghen tuông, hờn giận, cãi vả tranh giành, chen lấn, xô xát, gây gỗ một cách vô lý.,, vô cảm trước những mảnh đời bất hạnh, đói ăn, rét mặc, đôi lúc quên đi sự kính trên nhường dưới nơi công cộng với trẻ em, người cao tuổi hay tàn tật. Giới trẻ đang chạy theo trào lưu heavy rock, Hiphop mà dần lãng quên những hình thức nghệ thuật quý báu của dân tộc mà cả thế giới đang ra sức bảo tồn và gìn giữ. Bên cạnh đó, ngôn ngữ chát biến tướng được sử dụng tràn lan vô cùng phản cảm đã làm mất đi sự trong sáng của tiếng Việt. Không có nghề thấp hèn mà chỉ có những cách hành xử thấp hèn. Vậy mà chỉ cần dạo một vòng quanh các trung tâm mua sắm sang trọng,sẽ không khó để bắt gặp những bạn teen tự cho mình là “quý tộc”, với ngôn ngữ và cử chỉ đỏm dáng, khinh khi coi thường các bác bảo vệ, chị lao công, bà lãoi bán hàng rong ... thì chắc hẳn không ít người sẽ phải lắc đầu ngán ngẩm. Chửi thề cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Các bạn hồn nhiên nói mà không hề để ý tới thái độ khó chịu của những người xung quanh. Một bạn gái thoải mái nhả ngọc phun châu: “Đ.m, mấy bữa nay ông bô bà bô đ. cho tiền, tụi con L, thằng K hôm nào tao có tiền thì bu lại bợ đ, hôm nào đ có thì chúng nó phắng!!”
Với ba mẹ, mỗi khi muốn xin tiền xum xoe bợ đỡ, đến khi mưu sự bất thành thì cứ vô tư xẵng giọng, cáu gắt, nói trống không, chẳng cần biết dưới trên, trời đất chi hết. Ba mẹ mà mắng thì lập tức bỏ nhà đi bụi.
Chúng ta đã may mắn tíêp nhận lời giáo huấn "tiên học lễ, hậu học văn" từ một nền giáo dục lấy đạo đức và tính nhân văn làm trọng từ quê hương Việt Nam yêu quý, một nền giáo dục toàn diện, từ tri thức đến đạo đức làm người. Chẳng phải từ cấp 1 chúng ta đã được làm quen với những bài học "Đạo đức", lên cấp 2, 3 lại tiếp tục trao dồi những bài "Giáo dục công dân" đó sao? Những câu chuyện cổ, những bài báo, những bộ phim, vở kịch, cải lương, tuồng chèo đẫm chất nhân văn, đầy giáo huấn và mang những triết lý sống sâu sắc ngày qua ngày đã nuôi dưỡng tâm hồn, làm đời sống tinh thần mỗi người chúng ta thêm phong phú, giúp chúng ta sống lý trí hơn và cũng "người" hơn. Nếu con người chỉ chăm chăm học chữ nghĩa cho thật nhiều, văn bằng thật cao, địa vị thật lớn nhưng thiếu nền tảng đạo đức, chỉ biết bòn rút cho bản thân mà quên đi nghĩa vụ với gia đình và xã hội, cư xử thiếu tình người, thì chỉ e rằng họ lại càng gây họa cho đất nước. Giáo dục "Lễ" không chỉ là trách nhiệm của nhà trường, mà tác động lớn nhất, cái nôi hình thành nhân cách mỗi con người chính là gia đình, và xã hội. Các bậc cha mẹ vì cuộc sống mưu sinh, đem con em gửi vào nhà trường, cứ ngỡ rằng con học thật giỏi, cung cấp thật nhiều tiền bạc, phương tiện khi con đòi hỏi là đủ…. Trong khi đó, họ quên dạy cho con cái gốc văn hóa Việt, quên luôn tiếng mẹ đẻ, quên cả cái lễ phép, cái lẽ sống ở đời …Có những gia đình cha mẹ và con cái bất đồng quan điểm, lối sống, mái nhà thiếu hơi ấm củ
1
0
Bạch Ca
19/01/2018 22:22:15
Dòng chữ"Tiên học lễ, hậu học văn" được khắc trang trọng ở học đường chính là lời giáo huấn sâu sắc nhất, là hành trang quý báu sẽ theo chân ta đi suốt cuộc đời. Và song hành với nó là những lời trách phạt có ý nghĩa của thầy cô.Theo quan điểm của Nho Giáo xưa, sống ở đời phải hết sức coi trọng nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Theo đó, "Lễ" được hiểu là cách cư xử , giao tiếp có văn hoá giữa người với người theo chuẩn mực đạo đức được quy định trong xã hội, là đạo đức nói chung, sống ở đời phải biết kính trên nhường dưới, lấy Nghĩa, Nhân chữ Tín...làm trọng. "Nước có quốc pháp, gia có gia phong", là câu nói răn dạy con người Việt Nam sống có phép tắc, hành xử theo những khuôn mẫu đạo đức nhất định theo tinh thần "Nho Giáo". Những nghi thức ứng xử hàng ngày, thờ cúng ông ba cha mẹ tổ tiên trong họ, việc xây dựng nhà thờ tổ, sửa sang mồ mả, sưu tầm ghi chép gia phả, đều góp phần làm khăng khít hơn mối quan hệ trong gia đình, dòng tộc. Sự giáo dục của Nho giáo lấy "lễ" làm biện pháp đã đạt được tới mức độ sâu sắc ở chỗ nó đã trở thành tiêu chuẩn để đánh giá hành vi của con người. Xã hội luôn quí trọng, đề cao người có lễ và khinh ghét người vô lễ, vi phạm lễ trở thành điều đau khổ, đáng sỉ nhục, thậm chí đến mức phải chết chứ không bỏ lễ. Ông cha ta từ ngày xưa đã rất mực đề cao việc giáo dục "tiên học lễ". Nếu một người có học vấn, có tri thức mà không có "lễ" thì người đó được xem như là hạng bất nhân và người thầy đào tạo ra học trò đó sẽ cực kỳ hổ thẹn. Lịch sử của ta đã ghi lại tên tuổi của nhiều bậc danh sư tiêu biểu, xứng đáng là người thầy của muôn đời như Chu Văn An, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Nguyễn Thiếp ... Học trò của họ, dẫu có thành đạt đến bao nhiêu đi chǎng nữa cũng không bao giờ quên lễ nghi, đạo đức ở đời. Chuyện kể rằng, một hôm Phạm Sư Mạnh sau khi đỗ đạt, làm quan to ở triều, về thăm thầy Chu Văn An. Dọc đường qua khu chơ đang họp, ông để lính thét dân dẹp đường, làm huyên náo. Biết được sự việc, Chu văn An giận không cho Phạm Sư Mạnh gặp mặt.Quan lớn triều đình phải quỳ xin cả buổi thầy mới tha lỗi. Phải có những người thầy can trực, đức cao vọng trọng như thế mới có thể đào tạo nên những học trò hữu ích cho đất nước. Ngày nay, ở lứa tuổi học sinh chúng ta, "Tiên học lễ, hậu học văn" được hiểu như thế nào"? "Tiên" có nghĩa là đầu tiên, trước hết, "lễ" đây có nghĩa là lễ nghĩa, là quy tắc hành xử theo những chuẩn mực đạo đức của con người. "Hậu" là sau cùng, "văn" nghĩa là văn chương, chữ nghĩạ, tri thức khoa học, kiến thức xã hội nói chung. Trước khi học văn hóa, chúng ta phải học lễ phép, lễ độ. Cả "lễ" và "văn" đều quan trọng như nhau, đặt đồng hàng với nhau, nhưng khi giáo dục thì phải lấy "lễ" làm trọng. Người có học vấn cao nhưng thiếu lễ phép, lễ độ, cư xử thiếu văn hóa thì không thể nào có được sự cảm mến và nể trọng của gia đình và xã hội. Vì vậy lễ phép là điều tối cần thiết, chúng ta bắt nuộc phải học lễ trước khi tiếp thu bất kỳ một tri thức nào khác. Khi mới bi bô học nói, chúng ta phải học nói sao cho đàng hoàng, lễ phép, có đầu có cuối, biết kính trên, nhường dưới, đi thưa, về trình, biết dạ thưa với người lớn tuổi hay có vai vế hơn mình. Người xưa có câu" "Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe". Khi mới bước chân vào học đường, chúng ta phải tạo thiện cảm với những người xung bằng cách hành xử nhã nhặn, nói năng nhỏ nhẹ, lễ phép, rồi sau đó, chúng ta mới bắt đầu trau dồi kiến thức ở trường, ở ngoài xã hội. "Có tài mà không có đức là người vô dụng, có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó". Cho nên, chúng ta phải ghi nhớ nằm lòng câu "tiên học lễ, hậu học văn" các bạn nhé.
Ngày nay, những làn sóng văn minh đang ồ ạt du nhập vào nước ta trong tiến trình mở cửa, giao lưu văn hóa. Càng văn minh, con người dường như càng coi nhẹ những giá trị đạo đức truyền thống, ít quan tâm, chia sẻ, trải lòng với nhau hơn. Học nhiều không có nghĩa là nghiễm nhiên có được đạo đức.Tri thức rất cần cho sự phát triển của nhân loại nhưng thiếu đạo đức thì nhân loại tất sẽ không tồn tại. Thời gian gần đây, các phương tiện thông tin đại chúng đã chuyển tải nhiều câu chuyện băng hoại đạo đức rất đau lòng : Trò hành hung, tạt axit, chọc phá, trêu ghẹo thầy cô, bảo kê, trấn lột ở học đường, học sinh tập tành học cách xưng bá giang hồ, kết bè kết phái, cậy lớn hiếp đáp người yếu hơn mình, trẻ em dần mất gốc, xưng hô với người lớn bằng you, me, con cái bỏ rơi, kiện thưa cha mẹ, anh em, họ hàng ẩu đả, chém giết nhau chỉ vì tranh chấp gia sản, ra đường chỉ vì lòng hiếu thắng, ghen tuông, hờn giận, cãi vả tranh giành, chen lấn, xô xát, gây gỗ một cách vô lý.,, vô cảm trước những mảnh đời bất hạnh, đói ăn, rét mặc, đôi lúc quên đi sự kính trên nhường dưới nơi công cộng với trẻ em, người cao tuổi hay tàn tật. Giới trẻ đang chạy theo trào lưu heavy rock, Hiphop mà dần lãng quên những hình thức nghệ thuật quý báu của dân tộc mà cả thế giới đang ra sức bảo tồn và gìn giữ. Bên cạnh đó, ngôn ngữ chát biến tướng được sử dụng tràn lan vô cùng phản cảm đã làm mất đi sự trong sáng của tiếng Việt. Không có nghề thấp hèn mà chỉ có những cách hành xử thấp hèn. Vậy mà chỉ cần dạo một vòng quanh các trung tâm mua sắm sang trọng,sẽ không khó để bắt gặp những bạn teen tự cho mình là “quý tộc”, với ngôn ngữ và cử chỉ đỏm dáng, khinh khi coi thường các bác bảo vệ, chị lao công, bà lãoi bán hàng rong ... thì chắc hẳn không ít người sẽ phải lắc đầu ngán ngẩm. Chửi thề cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Các bạn hồn nhiên nói mà không hề để ý tới thái độ khó chịu của những người xung quanh. Một bạn gái thoải mái nhả ngọc phun châu: “Đ.m, mấy bữa nay ông bô bà bô đ. cho tiền, tụi con L, thằng K hôm nào tao có tiền thì bu lại bợ đ, hôm nào đ có thì chúng nó phắng!!”
Với ba mẹ, mỗi khi muốn xin tiền xum xoe bợ đỡ, đến khi mưu sự bất thành thì cứ vô tư xẵng giọng, cáu gắt, nói trống không, chẳng cần biết dưới trên, trời đất chi hết. Ba mẹ mà mắng thì lập tức bỏ nhà đi bụi.
Chúng ta đã may mắn tíêp nhận lời giáo huấn "tiên học lễ, hậu học văn" từ một nền giáo dục lấy đạo đức và tính nhân văn làm trọng từ quê hương Việt Nam yêu quý, một nền giáo dục toàn diện, từ tri thức đến đạo đức làm người. Chẳng phải từ cấp 1 chúng ta đã được làm quen với những bài học "Đạo đức", lên cấp 2, 3 lại tiếp tục trao dồi những bài "Giáo dục công dân" đó sao? Những câu chuyện cổ, những bài báo, những bộ phim, vở kịch, cải lương, tuồng chèo đẫm chất nhân văn, đầy giáo huấn và mang những triết lý sống sâu sắc ngày qua ngày đã nuôi dưỡng tâm hồn, làm đời sống tinh thần mỗi người chúng ta thêm phong phú, giúp chúng ta sống lý trí hơn và cũng "người" hơn. Nếu con người chỉ chăm chăm học chữ nghĩa cho thật nhiều, văn bằng thật cao, địa vị thật lớn nhưng thiếu nền tảng đạo đức, chỉ biết bòn rút cho bản thân mà quên đi nghĩa vụ với gia đình và xã hội, cư xử thiếu tình người, thì chỉ e rằng họ lại càng gây họa cho đất nước. Giáo dục "Lễ" không chỉ là trách nhiệm của nhà trường, mà tác động lớn nhất, cái nôi hình thành nhân cách mỗi con người chính là gia đình, và xã hội. Các bậc cha mẹ vì cuộc sống mưu sinh, đem con em gửi vào nhà trường, cứ ngỡ rằng con học thật giỏi, cung cấp thật nhiều tiền bạc, phương tiện khi con đòi hỏi là đủ…. Trong khi đó, họ quên dạy cho con cái gốc văn hóa Việt, quên luôn tiếng mẹ đẻ, quên cả cái lễ phép, cái lẽ sống ở đời …Có những gia đình cha mẹ và con cái bất đồng quan điểm, lối sống, mái nhà thiếu hơi ấm củ

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo