Mỗi khi nghe bài hát từ đài của nội tôi vang lên, trong tôi lại hiện về cơn bão ngày ấy đã kéo đến trên miền quê thân yêu của tôi. Năm ấy là một năm lúa được mùa, mọi người trong làng bận rộn thu nốt những vựa lúa cuối cùng từ sáng đến tận chiều tối. Khi mặt trời dần tắt nắng, các xóm bên đã dẫn đốt lửa nấu cơm tối. Bỗng bầu trời đen xám xịt, cơn giông gió bắt đầu kéo đến thổi cuộn từng đống rạ ngoài sân mẹ tôi mới vun, những chú gà con nép sát bên thân gà mẹ, sợ hãi chạy vội vào chiếc chuồng trong mái hiên. Gió càng ngày càng mạnh, làm cho những cành cây lay động dữ dội, những tán cây không có đủ sức mạnh chống chọi lại với cơn gió lả tả rơi đầy mặt đất, cây chuối trong vườn bỗng đổ rạp. Bố mẹ em lo lắm, tất tưởi đi thu những bao thóc để ngoài sân, tôi cùng mẹ thu dọn những mẹt thóc còn sót lại nhanh chóng mang vào nhà. Sau cơn giông gió, bầu trời càng ngày càng xám xịt, mặt trời trốn mất sau lớp mây đen cuồn cuộn sẵn sàng đợi ông trời hô phong hoán vũ. Bầu trời vừa trong xanh ngay tức khắc chuẩn màu biến thành đội kị sĩ giáp đen, tiến về phía trước. Dường như trận bão này rất lớn, bà mẹ thiên nhiên đang tỏ sự tức giận trước những hành động xấu xa của con người. Mọi người trong xóm cũng vội vã thu dọn đồ đạc, gài những then cửa kín mít, những dậu mồng tơi sợ hãi run lên trước sự giận dữ của bầu trời. Mưa, mưa rồi, sấm chớp cũng nổi lên xẹt ngang nền trời một luồng sáng hung tợn. Mưa không rả rích, không hề như mưa xuân hay mưa rào mùa hạ mà nó dữ dội hơn bao giờ hết. Mưa không ngớt tạt lên những gốc cây đầu làng, những lũy tre xanh san sát nhau đan thành vách chống trọi với cơn bão lớn. Tre như một người dũng sĩ kiên cường và dẻo dai hứng chịu những cú va chạ, mạnh bạo của gió. Gió và mưa, cứ thế tạo ra một khung cảnh dữ dội. Mưa nhiều làm nước ao hồ quanh đó dâng lên cao, tràn cả ra quanh bờ, những chú cá quẫy trong mưa bão mong mỏi một cơ hộ được tìm về với nơi mình sinh sống. Cây trong vườn nhà em bắt đầu đổ rạp vì cơn bão quá lớn. Cây đu đủ, hồng xiêm, cây xoài chưa vào vụ sinh sôi đã bị bão đánh đổ nằm rạp trên mặt đất. Bố mẹ tôi lo lắng lắm, ngó quanh xem nhà nội tôi có bị nước tràn vào không vì bậc thềm nhà nội rất thấp. Cơn bão dần ngớt, mưa cũng không to như lúc đầu nhưng có lẽ đường làng nước đã dâng ngập hết rồi.