Tích du (Tích ngã du Tống trung) (Đỗ Phủ)

82 lượt xem
Tích du (Tích ngã du Tống trung)

Tích ngã du Tống trung,
Duy Lương Hiếu Vương đô.
Danh kim Trần Lưu á,
Kịch tắc Bối, Nguỵ câu.
Ấp trung cửu vạn gia,
Cao đống chiếu thông cù.
Chu xa bán thiên hạ,
Chủ khách đa hoan ngu.
Bạch nhận thù bất nghĩa,
Hoàng kim khuynh hữu vô.
Sát nhân hồng trần lý,
Báo đáp tại tư tu.
Ức dữ Cao, Lý đồ,
Luận văn nhập tửu lư.
Lưỡng công trang táo tứ,
Đắc ngã sắc phu du.
Khí hàm đăng Xuy Đài,
Hoài cổ thị bình vu.
Mang Đãng vân nhất khứ,
Nhạn vụ không tương hô.
Tiên đế chính háo vũ,
Hoàn hải vị điêu khô.
Mãnh tướng thu Tây Vực,
Trường kích phá Lâm Hồ.
Bách vạn công nhất thành,
Hiến tiệp bất vân thâu.
Tổ luyện khí như nê,
Xích thổ phụ bách phu.
Thác cảnh công vị dĩ,
Nguyên hoà từ đại lô.
Loạn ly bằng hữu tận,
Hợp đạp tuế nguyệt tồ.
Ngô suy tương yên thác,
Tồn một tái ô hô.
Tiêu điều ích kham quý,
Độc tại thiên nhất ngu.
Thừa hoàng dĩ khứ hĩ,
Phàm mã tẩu khu khu.
Bất phục kiến Nhan, Bão,
Hệ chu ngoạ Kinh, Vu.
Lâm xan thổ cánh thực,
Thường khủng vi phủ cô.

 

Dịch nghĩa

Xưa tôi đi thăm vùng Tống cũ,
Đó là kinh đô của Lương Hiếu Vương.
Đến nay so vẻ sầm uất nó đứng sau Trần Lưu,
Và nói chung nó ngang với Bối Châu, Nguỵ Châu.
Trong ấp có chín vạn nhà,
Nóc cao nhìn xuống phố xá.
Số lượng thuyền bè, xe cộ ở đây chiếm nửa số trên đời này,
Chủ lẫn khách đều vui vẻ cả.
Gươm sáng diệt kẻ phản bội,
Tiền, vàng đổi có thành không.
Những kẻ giết người trong đời này,
Chỉ trong giây phút là đã thấy báo đáp ngay.
Nhớ lúc cùng với Lý Bạch, Cao Thích,
Vào quán rượu bàn bạc văn chương.
Hai ông có nhiều ý rất sáng láng,
Khiến tôi rất khâm phục.
Đang hăng, bước lên Xuy Đài,
Nhớ lại chuyện xưa, nhìn cánh đồng rộng.
Mây núi Mang Đãng một khi đã bay đi rồi,
Nay chỉ còn nhạn với vịt trời kêu huyên náo thôi.
Vua trước là người ham chiến tranh,
Vùng đất, vùng nước chưa khô cạn.
Tướng giỏi thu vùng phía tây,
Dáo dài phá Lâm Hồ.
Hàng trăm vạn lính đánh phá một thành,
Chỉ báo tin thắng mà không nói đến thua.
Mũ vải, áo lụa vất đi như rác bùn,
Một tấc đất là mất đến cả trăm mạng lính.
Chiếm đất công chưa xong,
Thì thời thăng bình đã rời ra trong trời đất.
Vì cảnh loạn li nên hết cả bạn bè,
Liên tục ngày tháng qua đi.
Ta bệnh thôi cũng ráng chịu vậy,
Người còn kẻ mất càng đau lòng.
Buồn bã lại càng tăng thêm,
Một mình ta ở góc trời này.
Thừa hoàng đã khuất bóng rồi,
Trong khi ngựa tạp chạy đầy đường.
Đã không được thấy ông Nhan Diên Chi và ông Bão Chiếu,
Nay tôi dừng thuyền nơi Kinh Châu và Vu Giáp.
Khi ăn cơm, nuốt chẳng trôi,
Thường sợ không giúp đỡ được các đứa con côi.


(Năm 766)

 

 

Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!

Giải bài tập Flashcard Trò chơi Đố vui Khảo sát Trắc nghiệm Hình/chữ Quà tặng Hỏi đáp Giải bài tập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×