Thuỷ túc khiển hứng phụng trình quần công (Đỗ Phủ)

129 lượt xem
Thuỷ túc khiển hứng phụng trình quần công

Lỗ độn nãi đa bệnh,
Phùng nghinh viễn phục mê.
Nhĩ lung tu hoạ tự,
Phát đoản bất thắng bề.
Trạch quốc tuy cần vũ,
Viêm phương cánh thiển nê.
Tiểu giang hoàn tích lãng,
Nhược hiểu thả trường đề.
Qui lộ phi quan bắc,
Hành chu khước hướng tê.
Mộ niên phiêu bạc hận,
Kim nhật loạn ly đề.
Đồng trĩ tần thư tráp,
Bồn xan cự tảm lê.
Ngã hành hà đáo thử,
Vật lý trực nan tề.
Chẩm cao phiên tinh nguyệt,
Nghiêm thành luỹ cổ bề.
Phong hào văn hổ báo,
Thuỷ túc bạn phù ê.
Dị huyện kinh hư vãng,
Đồng nhân tích giải huề.
Tha đà trường phiếm nghịch,
Triền chuyển lũ minh kê.
Nghi nghi hồ liên khí,
Âm âm đào lý khê.
Dư ba kỳ cứu hạc,
Phí nhật khổ khinh tê.
Chi sách môn lan thuý,
Kiên dư vũ phiên đê.
Tự thương cam tiện dịch,
Thuỳ mẫn cưỡng u thê.
Cự hải năng vô điếu,
Phù vân diệc hữu thê.
Huân dung tư thụ lập,
Ngữ hiến khả đoan nghê.
Tặng túc khuân ưng chỉ,
Đăng kiều trụ tất đề.
Đan tâm lão vị chiết,
Thì phỏng Vũ Lăng khê.

 

Dịch nghĩa

Đã ngố lại lắm bệnh,
Thêm không quen lại cũng chẳng rành việc đón rước.
Tai điếc nên vẽ chữ mà chuyện trò,
Tóc ngắn chải không quá cái lược.
Vùng đất thấp này tuy có nhiều mưa,
Nhưng trời nồm nên bùn cạn lắm.
Sông con chỉ chứa sóng trong lòng,
Dây neo thuyền buông thòng theo đê dài.
Đường đi về không đúng như hướng bắc như ý muốn,
Thuyền trôi cưỡng lại không theo hướng tây.
Những năm cuối đời buồn bực vì cảnh trôi nổi,
Như đêm nay lại khóc than vì cảnh loạn ly.
Đàn trẻ cứ lục lọi cái rương đựng sách hoài,
Trên mâm cơm thì chỉ có rau với cháo.
Đời ta sao lại đến như thế,
Cái lẽ sự vật thậ khó mà phanh phui cho ra.
Nằm gối cao thấy trăng sao lất phất,
Nơi thành quân canh phòng cẩn mật, tiếng chiêng trống đổ hồi.
Qua gió nghe có tiếng hổ báo gầm gừ,
Ở trên mặt nước làm bạn với lũ le, bày cò.
Nơi huyện lạ sợ không dám lần mò tới,
Lại tiếc phải phải buông tay áo với người cùng đi thuyền.
Quẩn quanh mãi cứ như con mòng,
Chui lủi hệt như con cuốc.
Các quan trong huyện ngạo nghễ là tài cao,
Phận tôi lom khom là lối mận, đào.
Sóng thừa chờ ngày cứu hạn,
Ngày tháng bỏ hoài khổ cứ vun vút kế tiếp nhau qua đi.
Cứ chống gậy thì cửa ngõ cao sâu quá,
Mà đưa vai khiêng xe thì cánh đã rã rời rồi.
Tự thấy thương hại mình là chịu bó buộc với cái thấp hèn,
Ai thương cho kẻ bị buộc phải sống nơi tăm tối.
Biển lớn có thể là không câu được,
Nhưng mây bồng bềnh kia lại có thang lên.
Công lao bị lơ là thì nảy sinh thắc mắc,
Im lời có thể đoán được ý.
Cho thóc muốn chỉ trong kho,
Bước lên cầu tất đề lên cột.
Lão này chưa dứt lòng son,
Có khi còn tới thăm khe nơi Vũ Lăng nữa.


(Năm 768)

 

 

Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!

Giải bài tập Flashcard Trò chơi Đố vui Khảo sát Trắc nghiệm Hình/chữ Quà tặng Hỏi đáp Giải bài tập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×