Phụng tống Vương Tín Châu Cầm bắc quy (Đỗ Phủ)

135 lượt xem
Phụng tống Vương Tín Châu Cầm bắc quy

Triều đình phòng đạo tặc,
Cung cấp mẫn thù cầu.
Hạ chiếu tuyển lang thự,
Truyền thanh điển Tín Châu.
Thương sinh kim nhật khốn,
Thiên tử hướng thì ưu.
Tỉnh ốc hữu yên khởi,
Sang di vô huyết lưu.
Nhưỡng ca duy hải điện,
Hoạ giác tự sơn lâu.
Bạch phát mị thường tảo,
Hoang trăn nông phục thu.
Giải quy du ngoạ triệt,
Khiển kỵ mịch biển chu.
Từ tháp bất tri quyện,
Dĩnh Xuyên hà dĩ thù.
Lão trần đồng quản bút,
Hàn nhị hắc điêu cừu.
Cao nghĩa chung yên tại,
Tư văn khứ hĩ hưu.
Biệt ly đồng vũ tán,
Hành chỉ các vân phù.
Lâm nhiệt điểu khai khẩu,
Giang hồn ngư trạo đầu.
Uý đà tuy bắc bái,
Thái sử thượng nam lưu.
Quân lữ ưng đô tức,
Hoàn khu yếu tận thu.
Cửu trùng tư gián tránh,
Bát cực niệm hoài nhu.
Tỉ ỷ chiêm vương thất,
Thung dung ngưỡng miếu mưu.
Cố nhân trì nhã luận,
Tuyệt tái khoát cùng sầu.
Phục kiến Đào Đường lý,
Cam vi hãn mạn du.

 

Dịch nghĩa

Triều đình lo phòng giặc giã,
Nên cần lo cung cấp chi phí cho việc quân.
Ra thông báo tuyển chọn người giúp việc nước,
Tiếng truyền tới vùng Tín Châu.
Ngày nay dân đen bị cùng khổ,
Thời trước các vua đều lo lắng.
Làng xóm tuy có khói bốc lên,
Nhưng đó là vết thương không đổ máu.
Nơi bờ biển xa dân chúng ca hát và chơi đánh khăng,
Âm thanh từ cái khèn có hoa văn phát ra nơi lầu trên núi.
Người già cả tóc bạc thường được đi ngủ sớm,
Cây trăn mọc hoang rậm rì cho đến mùa thu.
Từ quan thì dân nằm lăn cản bánh xe,
Sai quân kị tới thì chỉ thấy con thuyền nhỏ.
Cái giường dành cho Từ Trĩ không biết mỏi mệt,
Quận Dĩnh Xuyên lấy gì mà báo đáp lại.
Bụi kinh niên đóng bợn nơi quản bút đỏ,
Mồ hôi cáu ghét nơi áo lông điêu mầu đen.
Những người nghĩa khí cao vời cuối cùng ở nơi nào,
Cái nếp tốt đó thôi thế là hết.
Cuộc chia tay lần này giống như mưa rơi vậy,
Người ở lại hay kẻ ra đi thảy đều như mây trôi.
Trong rừng oi bức nên chim mới mở miệng kêu,
Nước sông đục nên cá cứ loi ngoi cái đầu.
Viên uý kia tuy quay về phía bắc mà vái,
Nhưng quan thái sử vẫn còn lưu lại ở miền nam.
Quân đội cần lo an dân,
Đất của vua cần thu lại đầy đủ.
Vua ngồi trên chín bệ phải nghĩ đến các quan can gián mình,
Khiến cho con dân tám hướng xa xôi vẫn nhớ tới ơn vua.
Trông ngóng cơ nghiệp nhà vua mà dạ thấy nao nao,
Cứ bình thản mà tin vào mưu cao của triều đình.
Ông bạn cũ này bàn luận rất vỡ vạc,
Ở chốn biên cương cùng cực này tôi giải toả được sầu.
Nếu mà thời Đường Nghiêu xưa, nay phục hồi lại,
Thì tôi xin cam chịu cái thân phận trôi nổi.


(Năm 767)

 

 

Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!

Giải bài tập Flashcard Trò chơi Đố vui Khảo sát Trắc nghiệm Hình/chữ Quà tặng Hỏi đáp Giải bài tập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×