Những ngày nghi hẻ, tôi thích nhất là được ở nhà nằm đọc truyện cổ tích. Năm vừa rồi, tôi
đạt danh hiệu học sinh giỏi nên mẹ đã mua cho tôi một quyền Truyện cổ tích Việt Nam.
Nhờ nó, tôi đã được du ngoạn trong một thế giới huyền ào.
Tôi đang mơ màng bỗng giật minh tỉnh dậy bởi tiếng hát và nụ cười dùa trong trẻo của lũ
trẻ. Tôi nhìn thấy trước mắt mình một đám trẻ dang vui đùa. Lũ trẻ đang chơi thấy tôi tiến
lại thi dừng lại, chúng cũng có vẻ ngạc nhiên vì thấy tôi mặc khác với chúng. Có một cậu bé
mặt mũi sáng sủa và thông minh tiến lại chào và hỏi tôi. "Cậu là ai?". "Minh tên là Thịnh,
còn em?" Cậu bẻ chưa kịp trả lời thi lũ trẻ nhao nhao lên và đồng thanh hô: "Đó là cậu bẻ
thông minh". Tôi ngạc nhiên quá và vui mừng khi biết trước mặt minh là cậu bé thông minh
- người đã đưa ra được những lời giải đơn giản và dễ hiểu trước những câu đố hóc búa của
vua. Tôi nói: "Anh rất thích những câu trà lời của em. Dù có gặp vua hay bất kỳ ai, em
không hề run sợ mà lại nhanh tri đối đáp lại những câu đố đây oải oâm của nhà vua. Bằng
tri thông minh của minh, em đã cứu được dân làng và cứu nước ta trước sự dòm ngó của
ngoại bang. Câu trà lời của em trước sử thán khiên ông ta sợ và nề phục nước Việt ta tuy
nhỏ nhưng không thiếu người tài."
Cậu bẻ nhìn tôi, đưa tay gãi gãi, vẻ xấu hổ và nói: "Anh cứ khen em mãi thế. Đất nước ta
không thiếu nhân tài. Em thấy các bạn học sinh bây giờ còn nhỏ nhưng đã rất giỏi, mang
về cho đất nước bao giải quốc tế. Các bạn đã làm cho thế giới biết đến nước Việt Nam
bằng các giải vàng trên trường quốc tế".
Tôi ngạc nhiên: "Sao em biết?" "Bồi em rấát thích học nên thường đến xem các bạn học sinh
học tập. Em thấy rất vui khi ngày càng có nhiều bạn học giỏi. Các bạn giỏi nhưng rất
ngoan và khiêm tốn. Nhưng thôi, anh lại đây chơi cùng bọn em". Em kéo tay tôi, cùng hòa
vào đám trẻ. Chúng tôi cùng giải đó, cùng đùa nghịch thật vui. Thậm chi, tôi còn được bọn
trẻ đãi món khoai lang nưởng vùi dưới lá khô. Mài vui đùa, chúng tôi quên cả thời gian. Trời
đã sám tối, lũ trẻ chia tay tôi ra về. Tôi còn đang đứng ngần ngo nhìn lũ trẻ ra về mà thấy
tiếc quá, chẳng biết bao giờ mới có dịp gặp lại.
Bỗng tôi thấy có tiếng mẹ đang gọi tôi "Thịnh di Dậy di con. Sao lại nằm lên sách mà ngủ
thế này". Hóa ra, tôi đang đọc truyện thi ngủ quên mất. Cuộc gặp gỗ với cậu bé thông
minh thật là thú vị biết bao.