Trải nghiệm buồn
Đó là vào một buổi trưa năm tôi học lớp 8 ,là lúc tôi vừa đi học về , tự mình cảm thấy hôm đó giống như bao ngày bình thường khác.Bỗng bố tôi mở cánh cửa thật nhanh dứt khoát khuôn mặt tái mét mồ hôi đẫm đượi và thông báo với tôi rằng ông tôi đã mất.Lúc ấy cảm giác tôi rơi xuống vực thẳm vậy.Tim tôi bắt đầu đập nhanh không thể tin nổi vào tai mình khi tuần trước tôi vừa gặp ông ngoại.Tôi đã sốc, dường như cả tế bào từng mạch mô trong tôi cũng sốc.Lúc ấy nước mắt tôi bỗng dâng trào cố kìm nước mắt mình lại tôi đã hỏi bố mình lần nữa .Cảm giác đau đớn ấy dằn xé tim tôi, tôi bắt đầu nuối tiếc tự trách bản thân mình rằng tại sao không ra thăm ông thường xuyên tại sao mọi việc lại đến quá nhanh.Bao suy nghĩ chạy loạn trong đầu tôi,nước mắt tôi trực trào người ông hiền lành yêu thương tôi từ bé là người lương thiện chất phác như vậy tại sao lại ra đi khi còn bao điều dang dở...Nhớ lại những kí ức ấy khiến tôi một lần nữa quay lại thời điểm ấy. nhớ ông khi còn sống đã dạy tôi bao điều rồi trở lại với hiện thực tôi đau xót mà nghĩ rằng mới đó đã 2 năm!!
Đây là câu chuyện của riêng mik vậy nên mong mn đừng reup lại nếu k có tên của mik