Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Mỗi đứa trẻ đều từng mắc phải lỗi lầm khiến cho bố mẹ cảm thấy phiền lòng. Tôi cũng vậy, nhưng sau đó tôi đã nhận ra được một bài học quý báu.
Tôi vốn là một cậu bé khá nghịch ngợm, rất thích trò chơi điện tử. Nhưng vì nhà không có máy tính nên thỉnh thoảng vào cuối tuần, tôi thường cùng với các bạn rủ nhau ra quán chơi. Con trai chúng tôi một khi đã ngồi trước màn hình máy tính là dường như quên hết mọi chuyện.
Tối hôm đó là thứ hai đầu tuần. Trong khi ngồi học bài mà đầu tôi cứ nghĩ đến trận đấu ngày hôm qua với Hùng - cậu bạn thân cùng lớp cũng đam mê trò chơi điện tử giống tôi. Càng nghĩ tôi cảm thấy không phục vì bản thân chơi giỏi hơn bạn ấy. Không! Phải tập dượt cho thành thạo để chiến thắng, để “dằn mặt” cho Hùng “đỡ kiêu ngạo”. Trong óc tôi chợt nảy ra một ý. Tôi đứng lên, gấp sách lại rồi nói với mẹ:
- Mẹ ơi ! Bài Toán này khó quá ! Mẹ cho con sang nhà Hùng để hỏi, mẹ nhé!
Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm. Tôi liền chạy vụt đi. Nhà Hùng ở cuối phố, cách nhà tôi chỉ vài trăm mét. Qua mấy điểm chơi điện tử, chỗ nào cũng lố nhố người. Lấm lét nhìn quanh, không thấy ai quen, tôi rẽ vội vào quán điện tử. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn chấn lạ lùng, mải chơi đến quên cả thời gian. Chợt một bàn tay vỗ nhẹ vào vai khiến tôi giật mình:
- Nghỉ thôi cháu! Muộn quá rồi!
Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Đã hơn mười một giờ rồi. Tôi sợ hãi đứng dậy trả tiền rồi ra về.
Lòng đầy lo lắng, tôi vừa đi vừa tìm cách đối phó nhưng nghĩ mãi không ra. Bất chợt, có tiếng xe máy dừng ngay bên cạnh và giọng nói nghiêm túc của bố tôi cất lên:
- Tuấn, mau lên xe!
Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
- Bố… bố… đi tìm con ạ?
- Đúng vậy! Mẹ nói là con đến nhà Hùng nhờ bạn giảng bài, nhưng muộn quá không thấy con về nên nhờ bố đi đón con.
Giọng bố rất bình thản nhưng tôi biết là bố đang kìm nén cơn giận dữ. Một nỗi sợ hãi ghê gớm khiến em choáng váng. Như một cái máy, tôi leo lên xe để bố chở về nhà. Khi về đến nhà, tôi thấy mẹ vẫn chưa đi ngủ mà đang ngồi đợi mình. Chắc chắn mẹ đã rất lo lắng cho tôi. Tôi liền cảm thấy thật có lỗi. Bước vào nhà, tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố liền nói với tôi:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều gì sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là điều không đúng. Việc chơi game, bố mẹ không phản đối nhưng nếu con chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, hay việc học tập. Bố hy vọng con sẽ ý thức được điều đó!
Nghe xong, tôi nhận ra sai làm của mình. Tôi liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm cũng như cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Đây quả là một bài học đáng nhớ dành cho tôi.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |