Bài thơ "Việt Bắc" của Tố Hữu luôn để lại trong tôi những cảm xúc sâu sắc và khó quên. Mỗi câu thơ như thấm đẫm tình cảm chân thành, tha thiết của người ở lại với người ra đi. Khi đọc những câu thơ "Mình về, mình có nhớ mình? / Mình về, mình có nhớ tớ?" tôi cảm nhận được sự da diết, quyến luyến trong tình cảm của người ở lại, dù là biệt ly, nhưng tình cảm vẫn mãi vẹn nguyên. Những câu thơ ấy không chỉ là lời chia tay mà còn là lời nhắc nhở về một tình yêu thương sâu sắc, về những kỷ niệm đẹp đẽ và ân tình trong những ngày tháng gian khổ. Cảm xúc của tôi bồi hồi, xao xuyến khi nghĩ đến tình nghĩa giữa những con người trong cuộc kháng chiến, dù có chia xa, nhưng lòng vẫn không bao giờ xa cách. Bài thơ không chỉ là nỗi nhớ về một miền quê hương, mà còn là tiếng lòng của người con đất Việt, mang theo bao yêu thương và hy sinh.