Ai trong chúng ta có lẽ cũng thích Tết cả, vì vậy mới có câu ví rằng “Vui như Tết”. Nhưng trong ba ngày Tết bảy ngày xuân thì em thích nhất vẫn là đêm giao thừa.
Đêm giao thừa là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Lúc này, mọi bận rộn của năm cũ đã được gác lại. Bao lo âu, muộn phiền của năm cũ thì gửi lại cho năm cũ mang đi. Mọi người sửa soạn những niềm vui, mong ước để đón chào năm mới. Trước giao thừa, nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, trang trí rực rỡ. Nào hoa nào đèn, nào câu đối nào bánh mứt. Nhìn đâu cũng rạo rực niềm vui và sự háo hức. Tết đã đến cận kề rồi, chỉ chờ giao thừa gõ cửa nữa thôi. Trong lúc chờ đợi, mọi người cùng mở nhạc xuân, ăn bánh mứt, hạt dưa, vừa trò chuyện vừa chờ đợi Tết sang. Bầu không khí vừa vui vẻ, phấn khởi lại có gì đó cứ âm ỉ, ngóng chờ. Thỉnh thoảng mọi người lại ngước nhìn lên đồng hồ, hỏi xem bây giờ là mấy giờ. Rồi lại nhác nhác nhìn ra đường xem mọi người đi lại ra sao. Tuy chơi đó, nghe nhạc xuân đó, mà cứ chộn rộn, chờ đợi cái khoảng khắc giao thừa. Không thể nào mà tập trung hẳn được. Và rồi, trong bầu không khí cứ nóng dần lên ấy. Tiếng réo gọi xao động từ nhà ngoài vang lên dồn dập. Ấy là sắp bắn pháo hoa rồi. Mọi người ùa ra sân, chạy lên sân thượng để đợi pháo nổ. Ầm… Ầm… Ầm… Tiếng pháo nổ giòn giã, từng đợt ánh sáng rực rỡ, sáng rực như ban ngày chiếu rọi khắp không trung. Ánh sáng ấy chiếu lên những khuôn mặt rạng rỡ nụ cười. Chiếu vào cả trong từng ngõ ngách của tâm hồn em, đánh thức những mầm non với hi vọng của năm mới. Trong âm thanh pháo đì đùng, mọi người vui vẻ chúc tụng nhau những điều tốt đẹp. Chẳng hiểu sao, em lại có thể nghe rõ những lời chúc ấy đến thế. Chắc bởi em không chỉ nghe bằng tai, mà còn nghe bằng cả trái tim mình.